Nếu là một người đàn ông bình thường thìk nhất định Tần Nguyễn sẽ bị cấm đoán. “Em biết rồi.”
Tần Nguyễn cúi đầu quay người rời đi, bước chân lảo đảo chạy trối chết. “Cảm ơn Tam gia!”
Tần Nguyễn nhanh chóng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, cô xoay người đi thẳng về phía cửa phòng ngủ. Chờ một chút đi, sắp đến rồi.”
Trên lầu, phòng 404. Khi trời tối dần, khuôn mặt của mấy tay cảnh sát canh giữ ở cửa đều trở nên trang nghiêm.
Người bên trái nâng vành mũ hỏi người bên cạnh: “Người được Cục trưởng Viên mời tới đã đến chưa?” Khanh Đông nhìn chủ nhiệm Liễu đầy ẩn ý: “Ông cảm thấy có khả năng sao?”
“...” Khuôn mặt chủ nhiệm Liễu nhăn nhó. Cô kiễng chân lên, đến gần gương mặt tuấn tú của Tam gia và chậm rãi hôn lên.
Tam gia đột nhiên cúi đầu, đôi môi mỏng gợi cảm khóa chặt môi Tần Nguyễn đang tiến lại gần. Trên mặt đất vốn đã đỏ tươi lại có ánh nước lấp lánh, đó là máu khúc xạ ánh sáng.
Trong phòng đã máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Anh ta ôm vai Lục Hương Lan, sắc mặt nặng nề nhìn về phía chủ nhiệm Liễu: “Bao giờ thì vị đạo trưởng Vệ kia đến? Anh có cần gọi điện thoại lại để thúc giục không?”
Sao trong lòng chủ nhiệm Liễu không nóng nảy được chứ, ông ta liếm liếm đôi môi khô khốc rồi nói: “Cậu ta cũng là thầy giáo, phải chờ tan học mới có thể tới đây được.” Anh hơi hé miệng ngậm lấy đôi môi ấm áp không giống với anh, rồi khẽ cắn nhẹ.
Cường độ không nặng, có chút tán tỉnh. Cơ thể cậu ta dính nước tiểu lạnh ngắt, và người thì run như cầy sấy.
Ngay tại một tiếng trước, cậu ta đã tận mắt chứng kiến nữ quỷ xé nát người anh em tốt của cậu ta. Ông ta đột nhiên cảm thấy mình cần phải gọi điện thoại cho Vệ Lâm Thần để thúc giục anh ta.
Ký túc xá nữ. Trong góc phòng, một cái bóng màu đỏ lờ mờ đang cúi mình ở đó.
Không biết cô ta cầm thứ gì trong tay mà mái tóc dài liên tục cử động, như thể cô ta đang cúi đầu gặm thứ gì đó. Cô ngước mắt nhìn Tam gia đứng bên cạnh, phát hiện trong mắt người đàn ông này đang ngập tràn ý cười, và anh đang nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý.
Tần Nguyễn đỏ mặt đi đến trước mặt anh. Nữ quỷ phát ra tiếng cười vui vẻ, cô ta đứng dậy, chậm rãi bay về phía cậu nam sinh.
“Thơm quá, đói quá...” Vợ quá có năng lực sẽ khiêu chiến sự tôn nghiêm của đàn ông.
Nhưng khác với những người đànc ông bình thường khác, Tam gia vô cùng thương và xót Tần Nguyễn. Ánh mắt Hoắc Tam gia rơi vào người cô, toàn thân anh toát ra vẻ bình tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, khiến cô cảm thấy bất an.
Tần Nguyễn từ từ cụp mắt xuống, đầu ngón chân khẽ di qua di lại. Nếu có thể, cậu ta muốn mình sợ hãi ngất đi, còn hơn là ngồi chờ chết như bây giờ.
Không phải cậu ta không muốn chạy trốn, mà là căn bản không đứng dậy được. Đối mặt với đôi mắt đỏ như máu của nữ quỷ, cậu nam sinh cứng đờ người, miệng vô thức nói: “Ngô Đồng, tha cho tôi đi, tôi và cậu không thù không oán, đừng có giết tôi, đừng có giết tôi...”
“Hì hì ha ha...” Giống như những gì Lục Hương Lan đã nói, có lẽ họ sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Chủ nhiệm Liễu cũng dập điếu thuốc trong tay, ông ta đứng dậy đi tới bên cửa sổ, và trầm giọng nói: “Chờ một chút, bên Cục Điều tra Hình sự cũng phái người đi mời một vị Thiên Sư rồi.” Giọng Lục Hương Lan như đang khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống quần của cô ta.
Khang Đông thấy thế thì dụi điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta. Âm thanh giòn giã của củ sen bị cắn đứt vang lên trong căn phòng yên tĩnh này, nghe vô cùng đáng sợ.
Dưới chân của bóng đỏ là một cái đầu người với đôi mắt sắp lòi ra khỏi hốc mắt. ...
Trường Ottey. Trong phòng lại vang lên những tiếng lách cách, nhưng những người đứng canh giữ ở dưới tầng lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hai nam sinh lúc chiều đi ngang qua ký túc xá nữ đã được đưa vào phòng 404 mà không người nào hay biết. Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ khó tả.
Khang Đông nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, ngắm ký túc xá nữ ở phía xa: “Bọn họ bây giờ cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc. Tôi nghe nói buổi chiều nay có một cảnh sát nhìn thấy quỷ thì sợ quá ngất đi đấy.” Tiếng hôn cực kỳ vang dội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc An Kỳ tỏ ra không kiên nhẫn, thằng bé đưa bàn tay nhỏ xinh của mình lên lau mặt. Sau đó lại ôm lấy mặt Hoắc Diêu và hôn thật mạnh lên mặt anh trai. “Có thể là hoa mắt chăng?”
Chủ nhiệm Liễu sờ lên cánh tay mình, cách một lớp quần áo mà ông ta cũng cảm thấy da gà của mình đang nổi lên. Ánh sáng trong mắt Khang Đông tối xuống: “Thời tiết hôm nay không tốt lắm, mặt trời cũng sắp lặn rồi.”
Một khi trời tối, bọn họ sẽ lại rơi vào nguy hiểm. “Nghe nói đang trên đường tới, sao thế, sợ à?”
“Đúng là sợ thật đấy.” Tiếng thở vừa thô vừa nặng, có hơi ồn ào của cô ta vang lên rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
“Chủ nhiệm Liễu, tôi làm sao quyết định được trái tim mình đập thế nào. Vị đạo trưởng Vệ kia bao giờ đến vậy? Sắp tối đến nơi rồi, chúng ta có thể còn sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không còn chưa biết đâu.” “Muốn ăn, ăn...”
Cô ta lơ lửng ở trước mặt cậu nam sinh, chiếc lưỡi đỏ lòm dài cả mét thòng xuống từ miệng. “Cứu, cứu tôi với...”
Có tiếng khóc cực nhỏ vang lên từ góc đối diện với bóng đỏ. “Đợi đã!” Tam gia gọi giật lại.
Tần Nguyễn ngoái nhìn: “Dạ?” Chỗ cậu ta ngồi, là nơi duy nhất không bị ngập trong máu.
Trên người cậu nam sinh này không bị vẩy máu, nhưng cậu ta lại đang ngồi chồm hỗm trong vũng nước. Thái tử nhà họ Hoắc tỏ vẻ ghét bỏ, dùng nắm tay be bé lau nước bọt trên má, rồi căm tức nhìn Hoắc An Kỳ.
Tần Nguyễn nhìn cử chỉ này của hai con thì làm sao không hiểu. “Chụt!”
Cái miệng nhỏ hồng hồng quệt đầy nước bọt lên mặt Hoắc Diêu. Ông ta không biết rằng người mà Cục Điều tra Hình sự mời tới là Tần Nguyễn.
Khang Đông cùng Lục Hương Lan cũng không được ông ta trấn an. Lúc cái bóng màu đỏ hơi nghiêng người, để lộ ra một đoạn trắng trắng giống củ sen.
Cái bóng đỏ đưa vật đó lên miệng nhai rôm rốp như nhai củ cà rốt. “Đừng, đừng ăn tôi!”
“Ô ô ô... Cứu với...” Chủ nhiệm Liễu, thầy giáo Khang Đông và cô giáo Lục Hương Lan bị giữ lại trường học để phối hợp điều tra với cảnh sát, và chăm sóc những học sinh khác còn đang ở trong trường.
Ba người bọn họ chính là người phụ trách sự kiện cây bách vàng lần trước, lần này không may mắn nên lại bị lãnh đạo phía trên bắt phụ trách tiếp. Nữ quỷ nhanh chóng quét sạch cái thứ trắng trắng trong tay.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cậu nam sinh ngồi trong góc. Rõ ràng bọn họ kêu la thảm thiết, gây ra âm thanh lớn như vậy nhưng không ai có thể nghe thấy được và không ai đến cứu họ.
Nghe bên tai truyền đến tiếng nhai kinh khủng, cậu nam sinh sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt. Quần áo của một người trong số họ bị xé thành vô số mảnh và ném khắp mặt đất.
Căn phòng vốn đã nồng nặc mùi máu, nay lại càng thêm mùi thối rữa kinh tởm. Anh vừa lo lắng cho vết thương ở bụng của cô, vừa chuẩn bị tinh thần nghae mắng từ gia đình bên vợ, anh không biết nên khuyên Tần Nguyễn như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Tần Nguyễn vội vàng đưa tay lên, chớp chớp mắt nghiêm túc cam đoan: “Mạng người quan trọng, em không thể làm ngơ được, chỉ lần này thôi, từ nay về sau em nhất định sẽ thành thật ở nhà.” Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Tam gia hơi nheo lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý: “Cô bé, có phải em quên chuyện gì không?”
Tần Nguyễn không hiểu: “Quên cái gì cơ ạ?” Ba người xui xẻo ngồi trong văn phòng.
Hai người đàn ông hút thuốc, Lục Hương Lan ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai mắt liên tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ như đang lo lắng chờ đợi ai đó. “Răng rắc, rột rột...”
Tiếng nhai nuốt quỷ dị không ngừng vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Một âm thanh quái dị phát ra từ vị trí của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Hai anh em suốt ngày đánh nhau, lúc này lại ôm lấy nhau và thơm liên tục lên mặt nhau. Giọng nói kia yếu ớt đến nỗi gần như khiến quỷ cũng có thể bỏ qua.
Người phát ra âm thanh là một cậu nam sinh khác cùng bị bắt tới đây. Chủ nhiệm Liễu hút hết hơi này đến hơi khác.
Thấy Lục Hương Lan ngồi không yên, bèn trầm giọng nói: “Hương Lan, cô bình tĩnh đi, đừng thở mạnh.” “Chụt!”
“Chụt.” Tam gia chỉ cắn một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Lòng bàn tay ấm áp của anh vuốt ve gò má vẫn còn nóng bừng của Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Em đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.” Khi cậu nam sinh sợ hãi đến mức sắc mặt méo nó, thì nữ quỷ mở cái miệng đầy máu của mình ra.