Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 714: Chúng nó sinh ra đã có số mệnh phi thường, nhưng cũng có thể sẽ gặp tai họa



“Ôi, cháu ngoại bụ bẫm của ông thật đáng yêu!”

Tần An Quốc bế rịt lấy Hoắc An Kỳ, ông ấy thích thú đến mức hai mắt híp tịt lại. Cô có thể nhận thấy tên nhóc Hoắc Diêu này khá tàn nhẫn, nó không phải loại hiền lành gì.

Thằng nhóc này dám trêu chọc cả yêu tinh mèo, hơn nữa còn ra tay rất mạnh, chứng tỏ nó là một đứa gan lớn.
Bộ lông màu trắng của Bóng Tuyết xù lên, đôi mắt xanh biếc tràn đầy lửa giận.

Tần Muội thản nhiên nhìn Bóng Tuyết đang vô cùng tức giận.
“Tại sao?”

Tần Nguyễn biết thể chất của hai đứa bé không bình thường, nhưng cũng không đến nỗi phải phong ấn lại chứ.
Hoắc Diêu không những túm Bóng Tuyết mà còn bóp nó.

Cảnh tượng này khiến những người đang nhìn đều cảm thấy đau thay cho Bóng Tuyết.
Chưa biết chừng nó sẽ bị đuổi khỏi nhà, kẻ thức thời mới là trang tuấn mèo.

Nếu nó vung móng vuốt lên, khả năng rất cao là sẽ không có nhà để về.
“Meo!”

“Ê tên kia, nhìn thẳng vào tôi này!
Nó kêu một tiếng trầm thấp đầy uy hiếp với người vừa vứt mình.
7
Nhưng Tần Muội không hề quan tâm, anh ta cẩn thận bế Hoắc Diêu, động tác vô cùng cứng ngắc.

Hoắc Diêu không ngoan như Hoắc An Kỳ.
Cậu bé nằm trong vòng tay Tần Muội, cúi đầu nhìn Bóng Tuyết đang ngồi xổm ở trên mặt đất.
“Sao hai người lại tới đây?”

“Tần tiểu thư.” Hắc Bạch Vô Thường chắp tay hành lễ: “Minh Vương lệnh cho chúng tôi đến đây truyền lời.”
“Đứa bé còn nhỏ, sau này mày cách xa bọn nó một chút là được, về nhà tao sẽ cho mày một cái đùi gà thật to, ngoan nào.”

Sau khi nghe thấy cái đùi gà to, ánh mắt Bóng Tuyết nhìn Tần Muội đã trở nên dịu dàng hơn.
“Meo! Meo meo!”

Bóng Tuyết bị đau, nó kêu ré lên.
Dưới cái nhìn của hai bố con nhà họ Tần, dáng vẻ đáng thương của Tần Nguyễn khiến cô trông giống như đang phải chịu ấm ức vậy.

Hai đôi mắt như kim châm nhìn chằm chằm vào Tam gia.
Tần Muội bế Hoắc Diêu và cúi người đến gần Bóng Tuyết.

Tần Muội còn chưa kịp bế Bóng Tuyết lên thì Hoắc Diêu đã vươn cánh tay nhỏ bé ra túm lấy con mèo và giữ chặt bộ lông mềm mại của nó.
Tần Nguyễn bế Hoắc An Kỳ, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ tội nghiệp.

“Để bọn nó ngủ cùng chúng ta một đêm được không?”
Tần Nguyễn tiện tay vuốt ve con mèo, xoa nhẹ đầu nó để trấn an.

Tần Nguyễn đón Hoắc Diêu từ trong tay anh hai rồi đưa nó cho Tam gia.
Con mèo trắng như tuyết rất thu hút sự chú0 ý của Hoắc Diêu.

Tần Muội cười hỏi: “Bé ngoan, cháu thích mèo à?”
Nhưng Bóng Tuyết không phải một con mèo bình thường.

Bóng Tuyết giơ chân trước đầy lông lên, móng vuốt sắc bén của nó loé sáng.
Nước mắt Bóng Tuyết trào ra, móng vuốt đang giơ lên lại từ từ hạ xuống.

Nếu có thể nói tiếng người, chắc chắn Bóng Tuyết sẽ than thở, tại sao một đứa bé vừa chào đời lại khoẻ đến mức này.
“Không có bất kỳ ảnh hưởng gì, sẽ chỉ làm chúng trưởng thành giống như những đứa trẻ bình thường khác thôi.”

“Tôi cần phải bàn bạc qua với cha của lũ trẻ đã.”
Nó ghé vào ngực Tần Muội, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống liếm láp bộ lông của mình, giống như một con mèo đang hưởng thụ.

Đúng là lật mặt như lật bàn tay.
“Hi hi hi…”

Hoắc Diêu không những không buông, thằng bé còn dùng sức mạnh hơn, trong miệng bật ra một tiếng cười vui vẻ.
Bạch Vô Thường chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Cô nhìn ra bên ngoài là biết ngay.”

Tần Nguyễn đi đến trước ban công, đôi mắt thâm thúy của cô quét về phía sân vườn của biệt thự Hương Tạ.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, trong bóng tối có tà ma đang ngo ngoe muốn động, hồn thể của bọn chúng vặn vẹo trôi nổi trong không trung, ánh mắt tham lam của chúng nhìn chằm chằm vào nơi cô đang ở.

Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra sát ý, cô nói, giọng lạnh như dao: “Bọn chúng bị thể chất của hai đứa bé dẫn tới à?”
Cha vợ và anh vợ còn ở dưới lầu, nên Tam gia cũng không ở lâu liền đi xuống tiếp đãi.

Chờ Tần Nguyễn sắp xếp xong, quay người định đi xuống lầu thì nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đang đứng trong góc phòng.
Nó có thể cào Hoắc Diêu bất cứ lúc nào.

Những người lớn nhìn thấy cảnh này đều biến sắc.
Nếu Tam gia không đồng ý, có thể họ sẽ ra tay.

Dưới ánh mắt không thân thiện của cha vợ và anh vợ, Tam gia cau mày rồi cưng chiều nói: “Tuỳ em.”
Bóng Tuyết khẽ gầm gừ, chiếc móng vuốt đã giơ lên nhưng lại chậm chạp không rơi xuống.

Mẹ của đứa bé này là người mà Bóng Tuyết không thể trêu chọc, cậu của nó cũng là con sen của nó.
Bóng Tuyết thực sự tức giận.

Khó khăn lắm nó mới được ra ngoài, vậy mà lại bị một con người nhỏ bé bắt nạt, bản mèo không thể chịu đựng được!
Hắc Vô Thường đi lên trước, lạnh giọng nói: “Đúng vậy, hai đứa bé chính là tài liệu tu luyện tốt nhất của lũ yêu ma quỷ quái, hai đứa sinh ra đã được định sẵn là bất phàm. Nhưng trước khi có năng lực tự vệ, thì linh lực và âm sát khí tỏa ra từ người chúng sẽ mang đến tai họa ngập đầu.”

Sắc mặt Tần Nguyễn lập tức chìm xuống, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, u ám: “Ngoại trừ phong ấn, còn có biện pháp nào khác không?”
Người hầu đã chuẩn bị phòng ngủ cho bọn trẻ.

Nhưng Tần Nguyễn không nỡ cách xa hai đứa.
Bóng Tuyết phải cân nhắc trước khi hạ móng vuốt xuống.

Nếu thật sự cào, Bóng Tuyết cũng khó sống.
Từ trước đến giờ Tần Muội luôn ngứa mắt với Bóng Tuyết, nhưng bây giờ cũng cảm thấy đồng tình với nó.

Anh ta cầm bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu rồi khuyên nhủ: “Cục cưng ngoan, thả ra nào, mèo sẽ đau đấy.”
Tần Muội lập tức vứt Bóng Tuyết xuống đất rồi vươn hai tay ra đón lấy đứa bé.
Bị ném xuống đất, lông trên người Bóng Tuyết xù lên.

“Meo!”
“Ấy, cục cưng, cháu mau thả tay ra.”

Tần Muội vội vàng gỡ tay tên nhóc, nhưng bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu nắm rất chặt khiến anh ta không thể gỡ được.
Tầ1n Muội bế Bóng Tuyết rồi nhìn chằm chằm vào Hoắc Diêu ở trong lòng Tần Nguyễn với vẻ mặt đầy mong đợi.

Thấy anh hai muốn bế Hoắc Diêu, Tầ2n Nguyễn chủ động đưa đứa bé đến trước mặt Tần Muội.
Trong phòng ngủ trên lầu.

Tần Nguyễn và Tam gia bế hai đứa bé về phòng.
“Thằng nhóc này thật là đáng yêu.” Tần An Quốc bất đắc dĩ chuyển đứa nhỏ sang cho Tần Nguyễn.

Tam gia bế Hoắc Diêu cũng đang buồn ngủ đi tới: “Đưa bọn nhỏ về phòng nghỉ ngơi nhé?”
Tần Nguyễn lập tức mỉm cười bế hai con rời đi.

Hai vợ chồng lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tần An Quốc và Tần Muội, cùng với Bóng Tuyết đang liên tục kêu gào với con sen của mình.
Vào thời khắc quan trọng, lúc cần sợ thì phải sợ.

Đôi mắt xanh biếc của Bóng Tuyết hiện lên giọt nước mắt uất ức.
Thấy Hoắc Diêu càng lúc càng ra sức, Tần nguyễn bước tới.

Cô giơ hai ngón tay kẹp chặt cổ tay Hoắc Diêu rồi dùng một chút lực, thằng bé lập tức buông bàn tay nhỏ bé của mình ra.
“Meo!”

Bóng Tuyết được cứu, nó quay đầu lại kêu một tiếng với Tần Nguyễn, như thể đang cảm ơn cô.
Tần Nguyễn nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc thật cẩn thận, nếu không sau này nó sẽ gây chuyện.

Hoắc An Kỳ nằm trong lòng ông ngoại nhìn anh trai diễn kịch, nó buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Hắc Vô Thường trầm ngâm nói: “Trừ phi Tần tiểu thư lúc nào cũng ở bên cạnh trông coi chúng, cho đến khi chúng lớn và có thể hoàn toàn khống chế năng lực của bản thân, không thì chỉ có thể phong ấn lại.”

Giọng Tần Nguyễn hơi khàn: “Phong ấn xong sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho lũ trẻ?”
“Đừng hung dữ như vậy!”

Tần Muội bế Bóng Tuyết lên, ôm nó vào lòng rồi vuốt ve an ủi.
Tần Nguyễn nheo mắt lại, mặt không đổi sắc nói: “Ông ấy có lời gì muốn nói với tôi?”

Hắc Vô Thường đi lên trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai đứa bé đang ngủ yên lành trên giường, anh ta nói: “Hai đứa bé này, một đứa là Tiên Thiên linh thể, một đứa là Âm Sát thể, Tần tiểu thư cần lấy lực Minh Thần của bản thân phong ấn thể chất của chúng lại.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.