Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 715: Vết máu kinh khủng trên tấm biển phòng ký túc xá 404



Dưới lầu.

Hoắc Tam gia đang ngồi nói chuyện với Tần An Quốc và Tần Muội.

Rõ ràng là tinh thần của anh không được tốt klắm, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt.Trường Ottey.

Đêm hôm khuya khoắt, ma quỷ ẩn hiện.

“Tí tách... tí tách...”
“Tí tách...”

Tiếng cười của người phụ nữ, tiếng nước tí tách của vòi nước chưa tắt, và tiếng bước chân vội vã ngày càng gần.

Thùng thùng thùng!!!”
Hai ngày nay rõ ràng quá mệt nhọc, dẫn đến cơ thể của anh bị rơi vào trạng thái mất sứcc.

Tần Nguyễn đi xuống lầu, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trạng thái cơ thể Tam gia có vấn đề.

Khí tím và sáat khí trên người anh lại một lần nữa quấn vào nhau, sát khí màu đen quấn chặt lấy khí tím gần như muốn bao trùm toàn bộ khí tím.
Thấy vậy, Hạm Hạm hét lớn: “Giai Âm! Đừng mở cửa!”

Giai Âm bị giật nảy mình.

Cô bé không bật đèn, dưới ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô bé quay đầu lại, nhìn Hạm Hạm đang ngồi trên giường bằng ánh mắt không hiểu.
Đêm hôm khuya khoắt ở lại nhà con rể khiến ông cảm thấy không được thoải mái lắm.

Tần Nguyễn: “Đã trễ như thế này rồi mà ba với anh còn lái xe về, con không yên tâm.”

Tần Muội cười nói: “Có gì mà không yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh tốt lắm.”
Nhưng chỉ một lát sau, lực Minh Thần mạnh mẽ bao phủ lên linh lực và sát khí trên người lũ trẻ.

Sau khi chuyển lực Minh Thần đến một lượng nhất định, hai tay Tần Nguyễn nhanh chóng bấm quyết, kết ấn.

Hai lá bùa kỳ lạ tỏa ra ánh sáng vàng thánh khiết đè xuống cơ thể của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Tần Nguyễn tiếp tục: “Em định phong ấn thể chất của hai đứa chúng nó, để chúng trưởng thành giống những đứa trẻ bình thường khác.”

“Có gây ra di chứng hay ảnh hưởng gì không?”

Không hổ là cha mẹ ruột, vấn đề cân nhắc giống y hệt nhau.
Hạm Hạm và Giai Âm ôm nhau, hét lên trong sự sợ hãi tột độ.

Tiếng hét của họ át cả tiếng đập cửa.

Một lúc sau, tiếng đập cửa ngừng lại.
Đôi mắt đẹp của Hoắc Tam gia khẽ mở ra, anh nói bằng giọng hơi khàn khàn: “Ba với anh trai em lên lầu nghỉ ngơi rồi à?”

“Vâng, chúng ta cũng trở về phòng nhé?”

“Được.”
“Ừ.”

Tam gia không hề có chút ngạc nhiên nào.

Hôm hai đứa trẻ chào đời, Lam Án cũng đã nói thể chất của hai đứa bé có vấn đề.
Tần Nguyễn khẽ gật đầu với bọn họ, nhưng không lên tiếng.

Hai sứ giả biến mất trong chớp mắt.

Trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn và hai đứa bé đang ngủ say.
Khoảnh khắc cửa phòng ký túc xá được mở ra, họ nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt bê bết máu, mái tóc dài bay lên và một chiếc lưỡi dài cả mét.

Đối phương toét miệng, để lộ ra nụ cười mãn nguyện đầy hung ác và đáng sợ.

Hai bàn tay với móng tay dài nhọn hoắt bốc lên sương mù màu đen duỗi ra, bóp chặt lấy cổ hai nữ sinh và đẩy bọn họ quay trở lại phòng ký túc xá.
Cô gái tên Hạm Hạm ôm chặt lấy chiếc chăn bông trong tay, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Nghe thấy bạn cùng phòng đáp lại, Giai Âm thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé đứng dậy xỏ dép, đi ra mở cửa.
“Tại sao?”

Hạm Hạm nói, giọng run run: “Cậu không nghe ra người ngoài cửa là ai à?”

Giai Âm chớp mắt: “Ai?”
“Thùng thùng thùng!!!”

“Mở cửa, mở cửa nhanh!!!”

Cửa ký túc xá bị gõ càng dữ dội hơn, cửa rung mạnh.
Hai cô gái mồ hôi đầm đìa, run rẩy nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như thể có yêu ma quỷ quái ở đó.

“Đi, đi rồi?”

Hạm Hạm chẳng dám thở mạnh, giọng nói cũng thấp đến mức không thể nghe thấy.
Cô gái ngủ trên chiếc giường bên trái cánh cửa ngái ngủ ngồi dậy và nhìn về phía cửa.

“Thùng thùng thùng!!!”

“Mở cửa nhanh! Cứu mạng!!!”
Tam gia nắm bàn tay của Tần Nguyễn đang sờ loạn trên mặt mình, rồi đứng dậy.

Nhưng động tác của anh hơi mạnh khiến cơ thể bất giác lảo đảo.

Tần Nguyễn đỡ lấy anh: “Anh không sao chứ?”
Cả thể xác lẫn tinh thần của Tam gia đều mỏi mệt, anh dựa vào ghế sô pha một lúc không muốn di chuyển.

Khi Tần Nguyễn trở lại, anh đã chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Tần Nguyễn quỳ một chân ở trước mặt Tam gia, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, rồi nhẹ giọng gọi: “Tam gia?”
Hai cô gái nghe rõ, trợn trắng mắt, suýt chút nữa ngất đi.

Họ run rẩy như cái sàng, sắp không ôm được nhau nữa.

“Hức hức hức... Tại sao các người không mở cửa, vì sao lại không mở cửa.”
Cách đây một thời gian, trường học liên tiếp xảy ra chuyện khiến nhiều người thiệt mạng.

Chuyện này đã tạo thành bóng ma cho nhiều người, trùng hợp thay cô gái này là một trong số đó.

Một cô gái khác đang ngủ ở bên trong cũng bị đánh thức.
Tần Nguyễn cũng không xác định.

Việc cô có thể làm bây giờ là để hai đứa bé không lại bị tà ma để mắt tới.

...
“Có quỷ!!!”

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên từ hành lang yên tĩnh của ký túc xá.

Theo lý mà nói, một âm thanh lớn như vậy, thì cho dù các học sinh có đang ngủ say cũng nên bị đánh thức.
Nói cũng lạ, rõ ràng trước đó dù có động tĩnh lớn hay quái gở cỡ nào cũng không đánh thức được hai cô gái đang ngủ trong phòng.

Nhưng lúc này, tiếng đập cửa lại khiến cả hai cô choàng tỉnh.

“Ai vậy?”
Hắc Bạch Vô Thường đang cúi người nhìn chằm chằm hai đứa bé trên giường, gương mặt họ đầy vẻ yêu thích.

Tam gia không nhìn thấy bọn họ, anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, mặt mày dịu dàng nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nằm trên giường.

“Hai đứa ngủ ngon quá.” Giọng anh có chút hâm mộ.
“Không được, đêm hôm nhiều nguy hiểm, hai người ở lại đây một đêm đi.”

Tần Nguyễn kiên quyết kéo hai người lên lầu, trước khi đi cô còn liếc mắt ra hiệu cho Tam gia.

Nhưng Tam gia lại không nhìn thấy, anh đang ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt và bóp mi tâm.
“Có hơi choáng đầu.” Tam gia ấn vào mi tâm, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Tần Nguyễn nhíu mày: “Về phòng trước đi, em có việc muốn nói với anh.”

Hai người nắm tay nhau trở về phòng ngủ.
“Mở cửa, mở cửa đi!!!”

Cửa phòng 404 trong ký túc xá bị gõ mạnh.

Trong căn phòng dành cho sáu người, chỉ có hai cô gái ngủ trên giường.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Không ạ.”

Hoắc Tam gia im lặng một lát rồi gật đầu: “Vậy em làm đi.”

Sau khi được Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần chải vuốt, Tam gia cũng có tinh thần hơn.
Những học sinh đã say giấc nồng, chìm vào giấc ngủ mê man.

Chỉ còn lại nhân viên của trường học vẫn còn thức, đang run cầm cập chạy điên cuồng trong hành lang ký túc xá.

Tiếng bước chân nặng nề và bối rối cứ vang lên liên tiếp không ngừng.
Tiếng thút thít và tiếng chất vấn vang lên từ dưới gầm giường.

“A a a a!!!”

Hai cô gái hét lên, vội đứng dậy và đi chân trần lao thẳng ra cửa.
“Thùng thùng!! Có quỷ!!!”

Người ngoài cửa nhận được đáp lại, tiếng gõ cửa càng gấp gáp, âm thanh cũng trở nên kinh dị hơn.

Nghe thấy có quỷ, cô gái đã đứng dậy tái mặt.
“Trẻ sơ sinh mà, ăn no rồi chơi, chơi mệt là ngủ.”

Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Tam gia và nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của anh. Cô bắt đầu vận chuyển lực Minh Thần điều trị cơ thể mệt mỏi do bị sát khí xâm nhập của anh.

Trong lúc vận chuyển lực Minh Thần, cô nhắc đến chuyện của lũ trẻ: “Tam gia, thể chất của hai đứa bé có vấn đề.”
“Hì hì ha ha...”

“Ha ha ha ha...”

Tiếng nước tí tách cùng tiếng cười quỷ dị của phụ nữ bao trùm khu nhà ký túc xá.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Tam gia, Tần Nguyễn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.

Đầu ngón tay của cô tuôn ra vô số lực Minh Thần, tràn vào trong cơ thể của hai đứa bé.

Lực Minh Thần của cơ thể bán Thần đang chảy trong cơ thể của hai đứa trẻ sơ sinh.
Hạm Hạm: “Là Tuyết Lan, Trình Tuyết Lan.”

Cô gái tên Giai Âm lập tức tái mặt.

Cô ta từ từ lùi lại, chạy thật nhanh đến bên giường của Hạm Hạm, hai người ôm nhau run rẩy.
Giọng nói truyền đến thực sự là của Trình Tuyết Lan, người đã chết cách đây không lâu.

“A a a!!!”

“A a a a!!!”
“Không... không biết, a.”

“Hì hì ha ha...”

Đột nhiên, dưới gầm giường phát ra tiếng cười vui vẻ.
Anh nhìn lũ trẻ rồi thở dài, nói: “Hai tên quỷ nhỏ này, chỉ có lúc ngủ mới đáng yêu một chút.”

Tần Nguyễn không nhịn được lên tiếng giải thích: “Lúc tỉnh chúng cũng rất đáng yêu.”

Tam gia ngước mắt lên, tủm tỉm nhìn cô.
Làm xong tất cả những việc này, trên mặt Tần Nguyễn có một lớp mồ hôi mỏng.

Tam gia đứng dậy ôm cô vào lòng: “Ổn chứ?”

“Chắc là ổn.”
Đối phương nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì ngồi ở đầu giường, ôm chăn run cầm cập.

Cô gái ở cửa thấy bạn cùng phòng ngồi dậy, khẽ gọi: “Hạm Hạm?”

“Giai Âm, tớ, tớ đây.”
Tần Nguyễn dời mắt đi, cô thấy Hắc Bạch Vô Thường đang run lẩy bẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi liếc qua Tam gia.

Hắc Bát gia chắp tay với cô: “Tần tiểu thư, nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước.

Khuôn mặt thanh tú thoát tục và vô cảm của Bạch Thất gia cũng lộ ra sự sợ hãi.
Cửa phòng ký túc xá bị đóng sầm lại.

Hành lang lại rơi vào yên tĩnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.