Nắm đấm nhỏ bé của nó vung về phía đứa em trai cáckh đó vài mét. Tần Nguyễn vô cùng hoảng hốt, trái tim của cô như sắpa rơi ra khỏi lồng ngực.
Tam gia cũng rất tức giận: “Hoắc Khương! Mau đi gọi bác sĩ Trần!” Sau khi ổn định lại cơ thể, Trần Hằng Phong định vươn tay bế Hoắc Diêu.
“Bốp!” Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Diêu nhìn chằm chằm vào mẹ và em trai, như thể đang phải chịu một cú sốc lớn.
“Oa oa oa!!!” Hoắc An Kỳ nằm trong vòng tay của Tam gia, nó xoay trái rồi lại xoay phải, đồng thời liên tục hít hà, dường như rất thích hơi thở trên người cha.
Hoắc Tam gia bị tên nhóc này làm cho không thoải mái, anh híp mắt rồi cười hỏi: “Thằng nhóc này, con ngửi cái gì thế??” “Ư ư ư…”
Nhìn thấy Tần Nguyễn đi tới, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi trên lồng giữ nhiệt và bi bô gọi. Hoắc Tam gia nói, giọng hơi trầm xuống: “Điều này phải hỏi anh đấy, ai đã mở lồng giữ nhiệt?”
Trần Hằng Phong vò đầu bứt tai nhưng vẫn không có câu trả lời: “Trước đó lúc cho bú, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, lồng giữ nhiệt đã được đóng chặt.” Trong lúc ba người đang giằng co, Hoắc Tam gia không để ý đến việc mặc đồ bảo hộ nữa, anh bước những bước vững chãi vào trong.
Hoắc Tam gia bế Hoắc Diêu đang ngồi trên lồng giữ nhiệt lên, sau đó ôm thằng bé vào lòng. Tần Nguyễn mặc nó với tốc độ nhanh nhất, sau đó cùng tiến vào phòng.
“A a a…” Tần Nguyễn đi được nửa đường thì xoay người chạy về phía Hoắc An Kỳ.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất, cẩn thận bế Hoắc An Kỳ vào lòng. Nhìn thấy ánh mắt khao khát của hai đứa trẻ ở trong phòng, trái tim của Tần Nguyễn như tan ra.
Tần Nguyễn cũng muốn tự mình bế hai đứa nhỏ. Không biết một đứa bé như Hoắc Diêu tại sao lại khỏe đến thế.
“Oa oa oa!” “Hai ngày thì sao chứ, có đứa trẻ vừa sinh ra đã gọi mẹ đấy.” Tần An Quốc phản bác, thậm chí còn nói với giọng điệu rất tự hào: “Hai đứa bé này vừa nhìn đã thấy rất khỏe mạnh rồi, nếu bọn chúng không sao thì bế ra đi, cứ nhốt trong phòng thế này đâu có được.”
Khi nhìn thấy hai đứa trẻ, ông Tần chỉ muốn ôm chúng vào lòng mà yêu thương. Hoắc Diêu đẩy Trần Hằng Phong ra, đôi mắt đen to tròn của nó nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, sau đó gào khóc càng ngày càng to hơn.
Tần Nguyễn bế Hoắc An Kỳ đi tới gần, cô chuẩn bị bế cả Hoắc Diêu lên. Tần Nguyễn vui mừng khi nhìn thấy cảnh này.
Cô đặt Hoắc An Kỳ vào vòng tay của Tam gia, rồi bế Hoắc Diêu đang rất tủi thân lên. Tần An Quốc vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy hai búp bê sữa này.
Hai đứa trẻ có thể nghịch ngợm như thế chứng tỏ bọn chúng rất khỏe mạnh, điều ấy tốt hơn bất cứ thứ gì. Hoắc An Kỳ cũng không chịu thua kém, bàn chân trần nhỏ bé của thằng bé đá về phía không trung trước mặt.c
“Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao bọn nó lại bò ra ngoài?” Dưới sự trợ giúp của trợ lý, anh ta mặc bộ đồ bảo hộ, sau đó mở cửa phòng vô trùng rồi bước vào.
“Đợi một chút!” “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”
Tam gia dỗ dành Hoắc Diêu bằng giọng điệu hơi cứng đờ. Nếu như có thể, Tần Nguyễn cũng muốn bế cả hai.
Hoắc Tam gia vươn tay với Tần Nguyễn: “Đưa An Kỳ cho anh đi.” Bàn tay nhỏ của đứa thứ hai nắm chặt bộ đồ mặc ở nhà của Tam gia, cái đầu nhỏ ghé vào ngực anh, tư thế vô cùng đáng yêu.
Có lẽ, đây là tình cảm cha con trời sinh. Ngay khi Hoắc Diêu vào trong vòng tay Tần Nguyễn, bàn tay nhỏ nhắn của nó nắm chặt lấy áo cô, như thể sợ bị ném ra ngoài.
Cái đầu nhỏ của nó dúi vào trong lòng Tần Nguyễn, nó tham lam hấp thu hơi thở của mẹ mình. Lời nói của đối phương lọt vào tai Tam gia đã biến thành có thể bế ra ngoài.
Bờ môi mỏng của Tam gia cong lên thành một nụ cười hài lòng, anh bế cục cưng nhỏ ra khỏi phòng cách ly. Tần Nguyễn gọi Trần Hằng Phong, cô hỏi với vẻ đầy mong đợi: “Tôi có thể vào bế bọn nhỏ không?”
Từ khi hai đứa con được sinh ra, Tần Nguyễn chưa được bế chúng lần nào. Hoắc Diêu nằm trong vòng tay của Tam gia, đôi mắt nó xoay tròn rồi nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
“Ư…” Một tiếng kêu nghẹn ngào phát ra từ miệng thằng bé, ánh mắt nó hiện lên sự khát vọng. Hoắc Khương đi theo mọi người nhìn thấy cảnh tượng trong phòng vô trùng, trái tim như ngừng đập, ông ta lập tức xoay người chạy ra ngoài.
“Chà, bọn nhóc khỏe đấy!” Hai đứa trẻ này bị suy dinh dưỡng khi mới sinh ra.
Nhưng chưa được mấy ngày mà cả hai đã trở nên trắng trẻo mập mạp rồi. Trần Hằng Phong cũng không dám khẳng định.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Trần Hằng Phong chuẩn bị bế Hoắc Diêu để cậu nhóc yên tĩnh lại, nhưng anh ta còn chưa đi đến trước mặt thì suýt nữa đã bị cơn gió thổi ngã.
Hoắc Tam gia đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy hai đứa trẻ tranh giành mẹ rồi gào khóc, anh ra lệnh cho Hoắc Khương lấy thêm một bộ đồ phòng hộ. Tần Nguyễn vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của Hoắc Diêu, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng.
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Tam gia và Hoắc An Kỳ, thấy hai cha con đang rất hòa thuận. “Thật là kỳ lạ, hai đứa trẻ này quá thông minh!”
Trần Hằng Phong gãi đầu, kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ. Miệng của nó cũng phát ra âm thanh của đứa trẻ đòi bú: “A a a…”
Đôi mắt của Hoắc An Kỳ hiện lên sự ngạc nhiên, nó cũng vung vẩy đôi tay nhỏ bé để đòi Tần Nguyễn bế, trông dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Tần Nguyễn đau đầu đỡ trán: “Ba à, bọn chúng vừa mới sinh được hai ngày thôi.”
Những đứa trẻ bình thường sẽ không gây náo loạn như thế này. Bọn chúng còn có thể nhận biết người khác, cũng biết kêu khóc để giành mẹ.
Tam gia bế Hoắc An Kỳ đang nằm rất ngoan trong vòng tay mình, đi tới bên cạnh Trần Hằng Phong: “Tôi thấy hai đứa nhỏ không sao rồi, có thể bế nó ra ngoài không?” “Oa oa oa!”
Hoắc An Kỳ không chịu thua, nó bật khóc thật to. Lồng giữ nhiệt được đóng chặt, bọn chúng bò ra ngoài bằng cách nào.
Nhìn hai đứa bé trong phòng đang đánh nhau cách một khoảng không, nếu ai không biết còn tưởng chúng đã sinh được vài tháng rồi ấy chứ. Tần Nguyễn bế Hoắc An Kỳ, cô định đưa nó cho Tam gia.
Tần Nguyễn cứ tưởng thẳng bé sẽ không chịu buông tay, nhưng ngay lúc cô làm động tác đưa thằng bé ra, Hoắc An Kỳ lập tức thả Tần Nguyễn rồi đưa tay làm động tác đòi Tam gia bế. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ tạm thời ngừng chiến.
Hoắc Diêu quay đầu nhìn thấy Tần Nguyễn đang đứng ở cửa, nó thu lại đôi chân ngắn ngủn của mình rồi vung cánh tay mũm mĩm lên, như thể đang đòi bế. Trần Hằng Phong không phải bác sĩ sản phụ khoa chuyên nghiệp, anh ta rất ít khi phải đỡ đẻ.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Hằng Phong gặp được những đứa trẻ thông minh tinh quái như thế này. Hoắc Diêu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên rồi vỗ vào tay bác sĩ Trần
Trần Hằng Phong cúi đầu nhìn chỗ vừa bị đập trên mu bàn tay, nơi đó đã đỏ ửng lên. Tiếng khóc của Hoắc An Kỳ lập tức biến mất.
Hoắc Diêu sửng sốt trước sự thay đổi này, cái miệng nhỏ nhắn của nó há ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Trần Hằng Phong bị Hoắc Khương đưa tới, anh ta trợn mắt ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ ngồi trên lồng giữ nhiệt.
“Tại sao bọn nó có thể bò ra ngoài được?” Tần Nguyễn đang bế Hoắc An Kỳ, thằng bé bám chặt lấy cô không chịu buông.
Khuôn mặt Tần Nguyễn tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt cũng hiện lên nụ cười bất lực. Hai đứa trẻ này có vẻ rất tinh nghịch, cứ nhốt bọn chúng trong lồng giữ nhiệt, chẳng trách tụi nó không thể chịu đựng được.
“Nhìn tình huống này thì chắc không có vấn đề gì đâu.” “Được chứ.”
Trần Hằng Phong bảo trợ lý lấy một bộ đồ phòng hộ mới. Nhưng hai bàn tay nhỏ bé của Hoắc An Kỳ cứ nắm chặt lấy áo Tần Nguyễn, cái đầu nhỏ của nó dụi vào cổ cô, động tác cực kỳ tình cảm.
Đôi mắt Hoắc Diêu tóe lửa khi nhìn thấy cảnh này. Tần Nguyễn tiến về phía anh cả Hoắc Diêu trước.
Tên nhóc này dường như cũng biết mình sẽ được ưu tiên trước, đôi mắt đen của nó sáng lên, khuôn mặt nhỏ bé cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ. Hai thằng nhỏ này sắp thành tinh rồi.
Điều quan trọng nhất là sự biến hóa trong hai ngày vừa qua của hai đứa trẻ. Tam gia vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của Hoắc Diêu, anh không biết phải dỗ dành nó thế nào.
Nghe thấy tiếng kêu tủi thân của đứa nhóc mà mình đang bế, Tam gia đưa Hoắc Diêu đến trước mặt Tần Nguyễn rồi nói: “Nguyễn Nguyễn, thằng anh tủi thân như vậy, hay là em cũng bế nó đi?”