Sắc mặt Tần Nguyễn âm trầm đáng sợ,1 đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lam An , ánh mắt ấy chứa đựng sự lạnh lùng nguy hiểm. “A a all!” Tiếng thét đau đớn thảm thiết của cây bách vàng vang lên.
Tổn thương và đau đớn do lực Minh Thần gây ra cho vong hồn là không thể tưởng tượng được. Bạch Thất gia lạnh lùng nói: “Kiếp này bọn họ vẫn tìm tới.”
Hắc Vô Thường nheo mắt lại, sờ cằm, bình tĩnh nói: “Chuyện sớm hay muộn thôi.” Tay cô vô thức chạm vào bụng mình.
Thấy tay dinh dính, cô không cần cúi đầu nhìn cũng biết đó là cái gì. “Rốt cuộc thì mi là ai?”
Một câu hỏi lại làm sắc mặt của cây bách vàng khựng lại. Chiếc xe sang trọng lao vùn vụt rời khỏi khu biệt thự.
Bạch Thất gia cùng Hắc Bát gia đưa mắt nhìn theo chiếc xe sang trọng lái đi, sự kính cẩn đối với Tần Nguyễn lập tức biến mất. Đôi mắt nguy hiểm của Tần Nguyễn nhìn xoáy sâu vào anh ta: “Linh hôn của hắn vẫn còn chứ?”
Lam An gật7 đầu: “Bị tôi thu lại rồi, cô muốn báo thù sao?” Bọn họ cấp tốc cúi đầu, cung kính lên tiếng: “Phu nhân.”
Tần Nguyễn không để ý đến họ, cô bước đi như bay ra bên ngoài. Trên môi Tần Nguyễn nở nụ cười tàn nhẫn: “Anh thấy sao.” Trên người cô tỏa ra lực uy hiếp m7ạnh mẽ.
Lam An quơ ống tay áo, chuẩn bị thả linh hồn của cây bách vàng ra. Chiếc roi vàng do lực Minh Thần biến thành nhanh chóng quân quanh hồn thể của cây bách vàng.
Hồn thể của cây bách vàng run rẩy dữ dội, hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra vẻ thống khổ. Lửa Địa Ngục, đốt hết thảy mọi yêu ma quỷ quái trên thế gian này.
Ngọn lửa xanh sẫm bay lơ lửng trong không trung, hình thành một vòng vây dần dần mở rộng. Một con yêu tinh khi chết cũng chẳng khác gì con người cả, nó sẽ không thể hồi sinh nếu không có cơ thể.
Yêu tinh, cho dù là bị tan thành tro bụi, nhưng chỉ cần ở trên đời này còn một chút xíu vết tích của chúng, thì chúng đều có thể tu luyện lại từ đầu và phục sinh. Cây bách vàng đau đến lăn lộn, hắn liên tục tránh né lửa Địa Ngục.
Tiếng kêu đau đớn của hắn rơi vào tai Tần Nguyễn chính là bản nhạc tuyệt vời nhất trên đời này. Tần Nguyễn đi vòng qua mặt tường khác, rồi trèo lên đầu tường.
Bức tường cao như vậy mà cô trèo lên một cách dễ dàng, nhìn là biết cô đã từng làm những việc tương tự khá nhiều lần rồi. Lam An và Linh Phong thì trực tiếp đi xuyên qua tường. Vết mổ bị bung ra, chảy máu.
Mùi máu tươi thoang thoảng tràn ngập trong không khí, Lam An đứng ở phía sau khẽ nhúc nhích đầu mũi. Trong đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Cô có lực Minh Thần bảo vệ, tà ma bình thường không thể gây tổn thương được cho cô. Ở ngoài cửa, Tần Nguyễn nhìn thấy rất nhiều sứ giả của Địa Phủ đang canh giữ xung quanh biệt thự, trong đó bao gồm cả hai vị sứ giả Hắc Bạch hết sức khiến người khác chú ý.
Hai vị sứ giả nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện thì bước nhanh đi lên phía trước: “Tần tiểu thư.” Sắc mặt cô âm trầm u ám, ánh mắt tàn nhẫn khát máu nhìn chằm chằm vào cây bách vàng, quanh thân cô toát ra sự hung tàn thuần túy.
“Thứ không biết xấu hổ, sẽ có lúc mi phải quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ!” Ngọn lửa khủng khiếp làm người ta sợ hãi không hề đụng vào hồn thể của hắn.
Nhưng sự sợ hãi này đã khắc sâu ở trong đáy lòng của hắn. “A a a... Nóng quá!”
“Đau quá! A a a.” Khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt chỉ nhỏ như lòng bàn tay của cô căng cứng, gương mặt đằng đằng sát khí, trông khí thế như muốn dùng máu tươi để tế cho việc cô và các con đã đi dạo một chuyến ở Quỷ Môn quan.
Trường Ottey. Tần Nguyễn quay đầu nhìn Lam An , ánh mắt cô lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Cô nhìn chằm chằm đối phương một lúc, sau đó chỉ vào khoảng đất trống cách đây không xa: “Hãy đào hết gốc rễ của cây bách vàng đang chôn vùi ở trong lòng đất cho tôi, tuyệt đối không được bỏ sót một cái nào.” Dường như biết đại nạn đã tới, hồn thể của của cây bách vàng không ngừng co lại, tránh xa Tần Nguyễn tới gần.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt cây bách vàng, và giẫm lên hồn thể của hắn, trên mặt cô lộ ra sự thù địch. Cô nổ máy xe, chân giẫm chân ga, một loạt động tác hoàn mỹ, không lãng phí một giây nào.
Lam An và Linh Phong dịch chuyển đến chỗ ngồi phía sau xe. Tần Nguyễn nghiêm nghị ngăn lại: “Không nên thả ở chỗ này2!”
Cô không muốn đại khai sát giới ở trước mặt Tam gia và hai đứa bé. “Đi theo tôi!” Tần Nguyễn quay người nhanh chân rời đi.
Tần Nguyễn vừa xuất hiện, tất cả ám vệ của nhà họ Hoắc đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Khóe môi Tần Nguyễn mím chặt lại thành một đường thẳng, trên mặt cô lộ ra một chút biểu cảm đau đớn, không tự nhiên. Cây bách vàng chịu đựng cơn đau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây sẽ không nói cho cô biết đâu, trừ phi cô đem một trong hai đứa oắt con mới sinh cho tôi ăn!” “Bop!”
Cây bách vàng vừa dứt lời, đã bị Tần Nguyễn đá văng. Một lần nữa quay trở lại nơi này, Tần Nguyễn không có sự thoải mái như lần đầu tiên tới đây, lúc này cô mang theo lạnh lùng cùng thù hận.
Cổng trường đóng chặt, chắc chắn họ không thể đi vào bằng cổng chính. Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng phóng nhanh trên con đường rộng rãi.
Tần Nguyễn lái xe không chớp mắt, tốc độ bão tổ đạt đến cực hạn. Cô trầm giọng hỏi: “Cây bách vàng đang ở đâu?”
Lam An đ2áp, giọng đều đều: “Chết rồi.” Tần Nguyễn đi ngang qua người hai vị sứ giả.
Nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen cửa sổ mở toang đang đỗ bên ngoài, cô thậm chí còn không mở cửa mà trực tiếp nhảy vào vị trí ghế lái. Ba người họ tập trung ở bên trong trưởng, và đi thẳng đến khu rừng cây nhỏ của trường học, nơi đặt bản thể của cây bách vàng. Tần Nguyễn đứng trong khu vực đã bị san lấp thành đất bằng, nơi này từng là nơi trồng bản thể của cây bách vàng.
Hiện tại nó đã bị nhà trường san phẳng, đất ở trên bề mặt vẫn còn ẩm. Gương mặt xấu xí của hắn đầy dữ tợn, vặn vẹo, một đôi mắt đen kịt không có tròng trắng ảm đạm không có ánh sáng.
Bị Lam An áp chế huyết mạch, yêu lực và sức chiến đấu của hắn bị giảm một nửa. Sắc mặt Tần Nguyễn dịu đi nhiều: “Cảm ơn.”
Ánh mắt cô quét về phía hàng chục nghìn âm binh ở xung quanh, trong lòng có chút cảm động: “Tôi còn có việc muốn đi ra ngoài một chuyển, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của Minh Vương” Sứ giả Hắc Bạch biết điều tránh người ra: “Tần tiểu thư khách sáo rồi.” Tần Nguyễn đi đến trước mặt cây bách vàng, mỗi một bước đi của cô đều nhẹ nhàng, giọng thì thầm không thể nghe thấy.
Vẻ mặt cô trầm lặng đến lạ thường, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão vậy. Phút chốc, hắn nhếch miệng cười: “Khẹc khẹc khẹc... Lại bị cô phát hiện rồi.”
Làm sao mà không phát hiện ra được. Nhưng cây bách vàng lại có thể dùng tay không xâm nhập vào cơ thể cô mà không cần bất kỳ yêu lực nào, làm cô thiếu chút nữa đã hối hận cả đời.
Ánh mắt âm trầm của Tần Nguyễn càng ngày càng dữ tợn, bàn chân đang giẫm lên cây bách vàng được tăng thêm lực Minh Thần. Tần Nguyễn cau mày, gương mặt tái nhợt lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Sao các người lại tới đây?”
Hắc Bát gia sắc mặt lạnh lùng, chắp tay cung kính nói: “Minh Vương biết Tần tiểu thư sinh nở gặp nguy hiểm, nên phải chúng tôi tới đây bảo vệ cô.” Vòng tròn lửa mở rộng đến kích thước của một người trưởng thành, xoạt một cái nó rơi xuống người cây bách vàng.
Nóng rực, lửa Địa Ngục khiến vô số tà ma e ngại bao trùm lấy hồn thể của cây bách vàng. Gương mặt anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, anh ta nhanh chóng buông tay Linh Phong ra và đi lên phía trước với vẻ mặt lo lắng.
“Tần Nguyễn, đừng cậy mạnh, cô muốn làm gì cứ để tôi giúp cô.” Bọn họ liếc nhìn nhau, ánh mắt nặng nề.
Vừa rồi Lam An ở bên cạnh, bọn họ không có khả năng không nhìn thấy. Chỉ là những thứ này còn chưa đủ.
Một ngọn lửa màu xanh sẫm xuất hiện trên đầu ngón tay Tần Nguyễn . Điều Tần Nguyễn cần phải làm bây giờ là cắt đứt hoàn toàn cơ hội tái tu luyện và phục sinh của cây bách vàng.
Dù là yêu tinh tu luyện lại từ đầu cũng cần hơn trăm năm, nghìn năm, nhưng cô sẽ không để cho đối phương có cơ hội này.