Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 707: Hoắc tam gia thỏa hiệp



Khi Lam An đang vất vả lao động, thì Tần Nguyễn quay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn Linh Phong.

Ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng, sắc 1bén: “Trước đó lúc ở khu tây, cô muốn nói gì với tôi?”

Lúc Linh Phong đưa ra lời đề nghị đi vào con hẻm nhỏ, rõ ràng là có điều gì đ2ó muốn nói với cô. “?” Đôi mắt đỏ như máu của Trường Uyên trừng lớn.

Hắn không hiểu, mình rõ ràng là làm chuyện tốt, đỡ mất công mất sức còn gì, tại sao con tiểu yêu này lại mắng hắn. Rất nhanh, Trường Uyên đã hiểu.

“Reng reng reng...”
Trên xe của Hoắc Nhị gia có hệ thống định vị, nên rất dễ để biết phu nhân đang ở đâu.

Hoắc Vân Tiêu đè nén cơn tức giận trong lòng, anh nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Một lát sau, giọng nói trầm trầm của anh lộ ra sự thỏa hiệp bất đắc dĩ: “Chuẩn bị xe đi đón phu nhân.” “Dạ.” Hoắc Khương quay người rời đi.
Ngay cả khi tiếng la hét cách xa hàng ngàn mét, thì vẫn có thể nghe ra được sự sợ hãi bên trong tiếng kêu khóc của chúng. Trường Uyên biến thành người, đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hắn không được tự nhiên đưa tay sờ lên mũi.

Việc đã đến nước này thì không có thời gian kéo dài nữa.

Tần Nguyễn buông tay Linh Phong ra, đi đến chỗ đám rễ nhung nhúc của cây bách vàng.
Tần Nguyễn không biết Tam gia đang trên đường đến bắt cô về nhà.

Cô đưa tay che phần bụng nhâm nhấm đau, lạnh lùng nhìn đám rễ của cây bách vàng được Lam An đào lên từ lòng đất sâu mấy mét.

Một trận gió ập đến, trong không khí tràn ngập một luông yêu khí mạnh mẽ.
Hoắc Vân Tiêu chống hai tay ngồi dậy.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh nhìn Hoắc Khương: “Đi tìm hiểu xem phu nhân đang ở đâu!”

Hoắc Khương cúi đầu: “Thưa chủ nhân, phu nhân đến trường Ottey ạ.”
Trường Uyên lạnh lùng mỉa mai: “Quá yếu, tốt nhất là cậu nên chạy về rừng mà tu luyện thêm mấy trăm năm nữa đi!”

Vừa dứt lời, hắn nghiêng người về phía trước, dùng tốc độ cực nhanh biến thành nguyên hình Câu Xà.

Thân hình to lớn phủ đầy vảy của Câu Xà trườn đến bên cạnh Lam An sắc mặt lạnh lùng, lúc này đã dừng động tác.
Tần Nguyễn vừa mới sinh con xong, tình hình sức khỏe của hai đứa trẻ còn chưa ổn định, nếu như Hoắc Vân Tiêu cũng đổ bệnh thì gia đình nhà này sẽ thật sự quá đen đủi.

Hoắc Vân Tiêu nằm ở trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Dịch Dung, Trần Hằng Phong cùng các ám vệ nhà họ Hoắc vây xung quanh, anh liên nhớ lại ký ức trước khi hôn mê. Gương mặt tuấn tú đến yêu nghiệt khẽ thay đổi, trong mắt anh che giấu sự nguy hiểm.

“Nguyễn Nguyễn đâu?”
Nếu như lúc trước cô ta có nghi ngờ về thân phận của Tần Nguyễn , thì khi nhìn thấy hơn trăm nghìn â2m binh của Minh giới đến bảo vệ cô, mọi vấn đề đều đã không đáng giá nhắc tới nữa. Tần Nguyễn cười lạnh: “Trong con hẻm nhỏ, cuối cùng cô ra0 tay giúp tôi, nhưng tôi sẽ không cảm kích cô.”

Linh Phong mím môi, lên tiếng giải thích: “Tôi không hề có ý muốn làm tổn thương đến cô.”

“Nếu có, cô đã không được yên ổn mà đứng ở chỗ này rồi.”
Anh thật sự tức giận.

Nhưng cho dù tức giận thì anh vẫn nhớ đến chuyện sức khỏe của cô.

Trường Ottey.
Giọng nói rất êm tai, nhưng lại lạnh và sắc như dao.

Tần Nguyễn làm anh bất tỉnh tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Cô bé kia rất to gan, cũng không biết lại đang đi làm chuyện xấu gì rồi.
Cô dùng một chút lực lên bàn tay đang che bụng, năm ngón tay đều run rẩy.

Cơ thể không ổn định, cô đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Linh Phong đang đứng bên cạnh.

Linh Phong phát giác Tần Nguyễn có vấn đề nên đưa hai tay ra đỡ lấy Tần Nguyễn: “Cô không sao chứ?”
Hoắc Dịch Dung đi gọi điện thoại cho ông nội, báo cáo tình hình của hai đứa bé xong.

Khi trở về, anh ta nhìn thấy em ba ngã ở trước cửa phòng vô trùng thì giật nảy cả mình.

Sau khi được Trần Hằng Phong kiểm tra mới biết chỉ là ngủ thiếp đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt màu máu nhìn Lam An đầy khiêu khích, một giây sau, cái đuôi rắn cao ba mét của Câu Xà giơ lên cao rồi đập ầm ầm xuống mặt đất. “Bành!”

“Bành! Bành!”

Mặt đất rung chuyển dữ dội, dưới chân Tần Nguyễn khẽ chấn động.
Trên gương mặt lạnh nhạt của Hoắc Vân Tiêu ẩn giấu một chút giận dữ, hiển nhiên là anh đang tức giận.

Ngày thường Tần Nguyễn gây chuyện thì không sao, nhưng với tình hình cơ thể hiện tại của cô mà đi ra ngoài thì đơn giản là tìm đường chết.

Cô còn trẻ như vậy, nếu thật sự bị ủ mầm bệnh gì thì sẽ hối hận cả đời.
Bọn chúng giống như những sinh vật sống, quằn quại trên mặt đất ẩm ướt, lít nha lít nhít trông rất đáng sợ.

Lam An thấy cảnh này mà khuôn mặt đẹp không tì vết cũng phải lộ ra vẻ tức giận.

Anh ta mắng: “Cái đồ ngu này!”
Tần Nguyễn vừa mới làm phẫu thuật xong, lúc này chưa được bao lâu mà đã đi ra ngoài, cô không muốn sống nữa rồi!

Hoắc Khương lén nhìn Hoắc Dịch Dung một cái, sau đó nói khẽ: “Nhị gia, phu nhân lái xe của ngài đi ạ.”

Hoắc Dịch Dung hơi tức giận: “Tính tình này của em dâu, đúng là khó đoán thật đấy.”
Bây giờ cô ta đã biết thân phận của Tần Nguyễn hẳn phải rất cao quý.

Nếu không sẽ không dẫn tới việc cô được trăm nghìn âm binh Minh giới, hung thú thời thượng cổ, và tộc Hồ Ly bảo vệ.

Vậy nên chuyện người này có mối quan hệ rất khác thường với Lam An cũng biến thành không có ý nghĩa gì nữa.
Đáng tiếc chưa kịp nói thì đã đụng phải cây bách vàng nửa đường nhảy ra chặn cướp.

Đôi mắt trong veo của 7Linh Phong khẽ chuyển động, cô ta thản nhiên nói: “Trước đó có, hiện tại thì không.”

Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô ta rất bình t7ĩnh, không có chỗ nào không ổn.
Hoắc Dịch Dung kinh ngạc: “Không phải em dâu đang ở trong phòng điều trị à?”

Hoắc Khương đứng ở đầu giường chậm rãi nói, nhưng rất chắc chắn: “Phu nhân đi ra ngoài rồi ạ, vừa mới đi một giờ trước.”

Khóe miệng Hoắc Dịch Dung giật giật: “Đi ra ngoài?!”
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, cô quay đầu nhìn về phía con đường nhỏ tối mịt mà lúc đến mình đã đi.

Một bóng đen cao lớn chậm rãi bước tới.

Ánh mắt sắc bén của Linh Phong nheo lại, cô ta dịch chuyển tức thời đến trước mặt Tần Nguyễn, dùng giọng điệu sắc bén hỏi: “Là ai?!”
Tần Nguyễn tất nhiên biết Linh Phong không có ý định hại mình, nhưng cô ta có chút thù địch với cô. Mà sự thù địch này là bởi vì Lam An mà ra.

Bên trong biệt thự Hương Tạ.

Chuyện Hoắc Tam gia bị ngất xỉu ngã ở trước cửa phòng vô trùng nhanh chóng bị người phát hiện ra.
“Reng reng reng... Reng reng reng...”

Trong đêm khuya vang lên tiếng chuông của trường học.

Từ phía ký túc xá truyền đến những tiếng kêu gào ồn ào, có rất nhiều học sinh hình như đang hô to có động đất, chạy mau. Phần lớn bọn trẻ đều mặc đồ ngủ mỏng manh, hoặc chùm tạm ga trải giường, kêu khóc cuống quít chạy xuống lầu.
Trường Uyên vừa mở miệng ra là đã phàn nàn.

Anh ta đứng đối diện Tần Nguyễn, lặng lẽ liếc nhìn Lam An .

Lam An đang dùng tốc độ chậm rãi đào sâu xuống mấy chục mét trong lòng đất để tìm rễ của cây bách vàng.
Ánh mắt như nhìn thấy thứ sâu kiến của hắn quét về phía Linh Phong.

Tần Nguyễn đi ra từ sau lưng Linh Phong, cô tỏ vẻ nghi hoặc mà nhìn Trường Uyên: “Sao anh lại tới đây?”

“Nếu như không phải do chủ nhân ra lệnh, ai mà muốn quan tâm đến mấy chuyện vớ vẫn của cô!”
Một quả cầu lửa màu xanh đậm bay lên từ lòng bàn tay cô.

Hết quả cầu lửa này đến quả cầu lửa khác được ném vào đám rễ cây.

Ngọn lửa màu xanh tím bùng cháy, trong nháy mắt chiếu sáng cả một vùng không gian.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.