Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 705: Anh cả hoắc diệu, em hai hoắc an kỳ, cầu nguyện bình an



Bên trong biệt thự Hương Tạ.

Khi Tần Nguyễn được đưa về là lập tức vào phòng y tế, hai đứa bé thì đưa vào phòng vôk trùng.

Trần Hằng Phong cũng từ bệnh viện theo tới, trước tiên anh ta lập tức dùng thiết bị cao cấp nhất, tinh vic nhất tiến hành kiểm tra toàn thân cho Tần Nguyễn. Sắc mặt của Hoắc Dịch Dung cũng hòa hoãn đi nhiều, chỉ cần Tần Nguyễn không sao là được rồi.

Anh ta lên tiếng đề nghị: “Em ba, nghe nói từ lúc hai đứa trẻ chào đời, em chưa nhìn chúng nó lần nào, dù sao chúng cũng là do em dâu liều mạng sinh ra, em có muốn đi xem không?” Trong mắt Hoắc Tam gia đây bão tố lạnh lẽo.

Lông mi của anh hơi rũ xuống, hai mắt khép hờ, tạo cho người ta một loại ảo giác bình tĩnh.
Trong lòng không phải là không kích động vui mừng, chỉ là cảm giác sung sướng này vì Tần Nguyễn bị thương nặng mà giảm đi rất nhiều.

Điện thoại di động của Hoắc Dịch Dung đột nhiên đổ chuông.

Anh ta lấy điện thoại ra xem thì thấy là ông nội gọi tới.
Đôi mắt lạnh lùng của anh, khi nhìn thấy là Tần Nguyễn thì trong đáy mắt tràn ra bất mãn cùng lo lắng.

“Sao em lại dậy?”

Hoắc Vân Tiêu bước nhanh đến bên cạnh Tần Nguyễn, đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô.
“Em ba, là ông nội, giờ này ông còn gọi điện cho anh thì chắc chắn là biết em dâu đã sinh rồi.”

Hoắc Vân Tiêu liếc anh ta: “Anh nghe đi.”

Giọng anh đều đều, không có cảm xúc trập trùng quá lớn.
Tần Nguyễn hơi mở to mắt, sắc mặt có một thoáng ngạc nhiên, nhưng cô lập tức cười nói: “Tên rất hay, bọn nhỏ nhất định sẽ bình an lớn lên.”

“Se.”

Hàm dưới của Hoắc Vân Tiêu chống lên đầu Tần Nguyễn, giọng anh rất dịu dàng, mang theo cả sự cưng chiều.
“Em muốn nhìn thấy con.”

Được anh đỡ, Tần Nguyễn đứng ở cửa phòng vô trùng.

Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy rõ hai đứa trẻ đang nằm trong lồng ấp.
Bên trong phòng điều trị.

Tần Nguyễn nằm ở trên giường bệnh, trên người còn mặc bộ quần áo bệnh nhân. Đột nhiên cô mở mắt ra, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy u ám phẫn nộ, cùng sát khí.

Đôi mắt đen láy của cô khẽ đảo, đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh.
Bọn chúng quá nhỏ, còn chưa đủ tháng đã được sinh ra trên đời này rồi.

Chỉ cần sơ ý một chút chúng cũng có thể bị chết yểu.

Trái tim Tần Nguyễn đang rỉ máu, cô nghĩ mà không khỏi sợ hãi.
Không nghĩ tới khi kiểm tra lại một lần nữa, kết quả kiểm tra lại cho thấy vết thương của Tần Nguyễn hồi phục rất nhanh.

Cô bây giờ tuy không thể nói là nguyên vẹn như lúc trước khi bị thương, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Biết được tin tức này, Hoắc Vân Tiêu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, bọn chúng đều còn sống.

Trên gương mặt của Tần Nguyễn tràn đầy khao khát về tương lai.

Kiếp này, cuối cùng cô cũng đã bảo vệ được các con.
Khoảnh khắc nhìn thấy lũ trẻ, trái tim của Hoắc Vân Tiêu khẽ run lên.

Đây là con của anh, do Tần Nguyễn sinh ra, có quan hệ huyết thống với anh.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh đặt lên cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng điểm về phía lông ấp, cảm giác như anh muốn chạm vào chúng.
Lũ trẻ đã rời khỏi cơ thể mẹ, nhưng Tần Nguyễn vẫn có thể cảm ứng được hơi thở của chúng.

Cô bước từng bước chật vật đi vào phòng vô trùng.

Đập vào mắt Tần Nguyễn là một bóng lưng mảnh khảnh đang đứng trước cửa phòng.
Tần Nguyễn đưa tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt, trên môi cô nở một nụ cười gượng gạo.

Cô chỉ vào đứa trẻ bên trái rồi bảo với người đàn ông ở phía sau: “Đứa bé này gọi là Hoắc Diêu, còn một đứa khác, Tam gia đặt tên cho nó nhé.”

Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn vào bên trong phòng vô trùng, ngắm đứa bé thứ hai đang nằm trong lồng ấp, trên môi anh khẽ nở nụ cười hiếm thấy. Giọng anh trầm thấp đầy dịu dàng: “Hoắc An Kỳ đi, bước về phía trước, cầu nguyện bình an.”
Hoắc Vân Tiêu đưa tay vén sợi tóc ẩm ướt dính trên mặt Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Hai đứa nhỏ còn chưa được đặt tên, Nguyễn Nguyễn có cái tên nào không?”

Tần Nguyễn bật thốt ra: “Hoắc Diêu.”

Ở kiếp trước, cái tên này là do chính Hoắc Tam gia, cha của đứa trẻ đặt cho.
Cơ thể cô vì tức giận mà run rẩy mất kiểm soát.

Thấy vậy, Hoắc Vân Tiêu từ phía sau vòng tay qua ôm lấy eo Tần Nguyễn, tránh đi vết thương ở trên bụng của cô.

“Không thoải mái sao? Em vừa mới làm phẫu thuật xong nên cần nghỉ ngơi, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội nhìn con mà.”
Kết quả kiểm tra lại khiến anh ta giật nảy cả mình.

Traước đó lúc ở bệnh viện, anh ta làm kiểm tra cho Tần Nguyễn và thấy các cơ quan nội tạng trong bụng của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, hai đứa bé cũng thiếu chút nữa vì thế mà chết yểu trong bụng mẹ.

Vết thương nặng như vậy, nửa đời sau cần điều dưỡng rất cẩn thận mới có thể kéo dài được tuổi thọ.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay cô vô thức sờ vào phân bụng.

Nơi đó đã bằng phẳng, con của cô không có ở đây.

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tần Nguyễn rất nhanh không còn màu máu.
Cho dù có hồi phục tốt đến mức nào thì cơ thể cũng vẫn ở trạng thái yếu ớt.

Tần Nguyễn ngả người ra sau, thả lỏng dựa vào lông ngực của người đàn ông phía sau.

Đôi mắt dịu dàng của cô nhìn hai đứa trẻ trong lông ấp vừa xót xa lại vừa mãn nguyện, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Được.”

Tam gia đồng ý, quay người đi về phía phòng vô trùng.

Hai đứa trẻ nằm trong lồng ấp, chúng không khóc không quấy, chúng chỉ im lặng như vậy.
Khoảnh khắc bị cây bách vàng đánh lén, đã có một sự hoảng loạn to lớn lan rộng ở trong lòng cô.

Đến bây giờ, loại cảm giác hồi hộp tim đập nhanh này cũng không thể biến mất.

Một cảm giác nhục nhã mãnh liệt dâng lên khiến trái tim Tần Nguyễn đau đớn.
Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Tam gia.”

“Ừ?” Giọng mũi của Hoắc Vân Tiêu có chút nặng, có lẽ là đêm nay giày vò quá lâu nên bị cảm.

Tần Nguyễn quay người, trong đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước.
Trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười rất nhẹ, anh nói đầy ẩn ý: “Hoắc Diêu? Lúc trước khi hôn mê em vẫn luôn gọi cái tên Hoắc Diêu này, thì ra em đã nghĩ ra tên của đứa bé từ sớm rồi?” Tần Nguyễn không lên tiếng, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn hai đứa nhỏ.

Hai đứa trẻ rõ ràng giống hệt nhau, nhưng cô chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đứa nào là Hoắc Diêu kiếp trước đã chết yểu trong bụng cô.

Bên trái, đứa bé đang giơ đôi chân nhỏ bé giẫm lên tấm kính lồng ấp, chính là đứa bé kiếp trước không được cô bảo vệ tốt.
Nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tam gia, cô cảm thấy nhẹ lòng.

Còn may, có cha của lũ trẻ bảo vệ chúng.

Tần Nguyễn sửa sang lại bộ quần áo bệnh nhân trên người mình, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từng bước chậm rãi đi tới gần phòng vô trùng. Nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở sau lưng, Hoắc Vân Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Cô đưa tay ra đụng vào mi tâm của Tam gia.

“Em xin lỗi.”

Không đợi Hoắc Vân Tiêu hỏi cô vì sao lại xin lỗi, chỗ mi tâm của anh đột nhiên nóng lên.

Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, anh nhíu mày khó hiểu nhìn Tần Nguyễn.

Nhưng chỉ mấy giây ngắn ngủi, Hoắc Tam gia ngã xuống.

Tần Nguyễn đỡ lấy cơ thể của anh, đặt anh nằm xuống tấm thảm trước cửa phòng vô trùng.

Đầu ngón tay cô chạm vào khuôn mặt mệt mỏi, cùng đôi lông mày đang nhíu chặt dù đang hôn mê của anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.