Trong đêm mưa lại truyền tới một giọng nói trầm thấp mà dứt khoát.
Trong lúc Hoắc Tam gia vkà Trường Uyên đang giằng co với nhau thì Hồ Nhất Ngạn đột nhiên xuất hiện. Hoắc Dịch Dung nhìn người trước mắt, trên người thì mặc váy, nhưng chỗ cổ lại có hầu kết khiến khóe môi anh ta không tự chủ được mà giật giật.
Em dâu của anh ta toàn quen biết với cái thứ gì thế này.
Cách xuất hiện của từng người cũng đủ để khiến cho người ta kinh hoảng. Hồ Nhất Ngạn đá bay một con ác quỷ đang bò lên bậc cầu thang, anh ta mím chặt môi: “Chỉ dựa vào ba người chúng ta không thể chống đỡ được nhiều lệ quỷ đánh lén như vậy.” “Chịu không được cũng phải chịu!” Lam An cắn răng.
Cánh tay của anh ta biến thành một nhánh cây tràn đầy sức sống, vô số lá cây màu xanh đậm bay ra, lần lượt công kích những ác quỷ muốn tới gần Tần Nguyễn cùng lũ trẻ. Trường Uyên đứng ở giữa, từ đầu đến cuối hắn đều không có bất kỳ động tác gì.
Hắn là người có thực lực mạnh nhất trong ba người, nhưng thằng cha này giống như một khúc gỗ, không nhúc nhích chút nào. Hắn không biết hai người này, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, mà hắn luôn cảm thấy bọn họ vô hại đối với mình.
Mưa vẫn đang rơi tầm tã, tiếng mưa rào rào rất to.
Lũ quỷ vây xung quanh bệnh viện đã cạn kiệt sự kiên nhẫn. Ba người Hồ Nhất Ngạn, Lam An và Trường Uyên đứng sóng vai với nhau.
Họ đứng trên bậc thềm của bệnh viện, quanh người tỏa ra sát khí, thực chất ở bên trong tinh thần chiến đấu đang sôi sục.
Bất cứ kẻ nào dám bước tới sẽ bị họ tiêu diệt ngay lập tức. Biết người này biết mình, khóe môi Lam An chậm rãi cong nhẹ.
Hồ Nhất Ngạn lại nhìn Trường Uyên đang giằng co với Hoắc Tam gia.
“Ô, Trường Uyên cũng tới à.” Bọn họ không nhìn thấy vạn quỷ.
Nhưng bọn họ nhìn thấy rõ ràng những biến hóa quỷ dị trên người Lam An , Hồ Nhất Ngạn và Trường Uyên.
Họ biết ba người này có khả năng không phải là người, nhưng được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trực quan vẫn khiến họ vô cùng sốc. Lệ quỷ rít lên đau đớn.
Thấy vậy, sắc mặt Trường Uyên và Hồ Nhất Ngạn hơi thay đổi, tất cả đều nghiêm túc chờ đợi. Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất định sẽ ngất đi vì sợ hãi.
Vạn quỷ đi đêm, khung cảnh thật sự chấn động lòng người. Hồ Nhất Ngạn quay đầu, bắt gặp đôi mắt nóng chảy của Lam An .
“Lam An , đã lâu không gặp nhỉ.”
Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói vẫn cà lơ phất phơ như ngày thường. Hai con ác quỷ đã chạm tay vào cửa xe bị tan thành mây khói trong tích tắc.
Không có người nào trông thấy cảnh tượng vừa rồi.
Trường Uyên, Lam An và Hồ Nhất Ngạn chỉ có ba người, dù năng lực của họ có phi thường đến đâu thì trong lúc đánh nhau vẫn khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới. Hồ Nhất Ngạn lạnh lùng nhìn vô số những con quỷ mà mắt người thường không thể nhìn thấy được trong đêm mưa.
Bọn chúng đang chờ cơ hội để hành động, và có thể cùng nhau tấn công bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Hồ Nhất Ngạn xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng của Lam An nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh sáng trong mắt Lam An khẽ run lên, tựa hồ có ngàn lời muốn nói. Hai vị sứ giả dẫn theo một trăm nghìn âm binh ở phía sau đến để trợ giúp.
Mọi loại hoa ở Địa Ngục thi nhau nở rộ, ngụ ý Tiểu Đế Quân ra đời.
Minh Vương vội dốc hết mấy chục nghìn âm binh đến đây chi viện. Đúng lúc này, hai sứ giả Hắc Bạch Vô Thường từ trên trời giáng xuống.
Bạch Thất gia cầm roi Đả Hồn trong tay, trên khuôn mặt thanh tao thoát tục không có biểu cảm gì.
Còn Hắc Bát gia khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm hung dữ thì khiêng một xợi xích tỏa hồn, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo. Từ dưới cầu thang bò lên vài lệ quỷ bộ mặt gớm ghiếc đầy vẻ tham lam.
Tay của bọn chúng đã chạm đến cửa xe mà Tần Nguyễn đang ngôi.
Lam An là người gần nhất, anh ta nâng cánh tay lên và bắn ra mấy lưỡi kiếm gió. Có hai con ác quỷ bị Lam An và Hồ Nhất Ngạn sơ ý để lọt qua, chúng dùng tử chỉ chạm đất nhanh chóng bò về phía chiếc xe mà Tần Nguyễn đang ngồi. Hoắc Tam gia đứng ở ngay trước xe, ánh mắt anh khẽ chuyển động.
Dường như đã nhận ra cái gì đó, anh cầm vòng hạt trong tay dán lên cửa kính của xe.
Một giây sau, thân xe dần hiện lên ánh sáng vàng. Sự nghi ngờ tràn ngập trong đôi mắt màu máu của Trường Uyên, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Hồ Nhất Ngạn: “Cậu là ai?”
“Chậc!” Hồ Nhật Ngạn khế tặc lưỡi một cái: “Xem ra trí nhớ của anh còn chưa hồi phục.”
Đôi mắt tối tăm của Trường Uyên nhìn chằm chằm vào Lam An và Hồ Nhất Ngạn, sát khí tỏa ra tràn ngập cả khu vực này, khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh. Một yêu tinh cây, một hồ yêu. Một giây sau, Trường Uyên hiện nguyên hình và lao vào lũ ác quỷ.
Hung thủ Câu Xà thời thượng cổ có chiều cao khoảng 20 mét, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy như áo giáp khiến nó trở nên bất khả xâm phạm. Nguyên hình của Trường Uyên mạnh mẽ lao tới, đánh gục vô số ác quỷ và quét sạch mấy trăm lệ quỷ gần nhất bằng vũ lực.
Cái đuôi của hắn phân nhánh thành hai cái móc có chứa chất kịch độc. Bất kỳ lệ quỷ nào đến gần hắn, hai cái móc sẽ giáng cho chúng một đòn mạnh.
Trường Uyên xông vào bên trong vạn quỷ mà như cá gặp nước, hắn mở to cái miệng đỏ lòm như máu nuốt đám lệ quỷ, hết con này đến con khác. Lam An và Hồ Nhật Ngạn cũng không nhàn rỗi, bọn họ ngăn chặn hết đợt ác quỷ này đến đợt ác quỷ khác muốn đến gần Tần Nguyễn và lũ trẻ.
Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Dịch Dung cùng những ám vệ nhà họ Hoắc đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Hồ Nhất Ngạn tức quá: “Tôi nói này Trường Uyên, anh đứng đây tỏ vẻ cool ngầu làm cái gì hả, mau ra tay đi còn gì nữa!”
Trường Uyên liếc xéo anh ta một cái, vẻ mặt hắn tỏ ra khinh bỉ, trong mắt đầy sự trào phúng.
Hồ Nhất Ngạn thấy cái dáng vẻ rắm thôi vạn năm không đổi này của Trường Uyên mà phải chửi thề. Ngày càng có nhiều ác quỷ lợi dụng sơ hở để tấn công Tần Nguyễn và hai đứa trẻ, mà bọn họ không thể phân thân được.
Ngay khi ba người sắp không chịu đựng được nữa thì cơn mưa như trút nước đột ngột dừng lại.
Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo và âm trầm kỳ lạ, khiến mọi người cảm thấy ngạt thở. Hồn thể của lũ quỷ run rẩy, giống như cảm ứng được một thứ đáng sợ nào đó sắp xuất hiện. Đám người mắt cao hơn đầu ở Địa Ngục Phong Đô kia, biết được chuyện Tiểu Đế Quân xuất thế cũng phái ra mấy chục nghìn âm binh còn hung tàn hơn ác quỷ đến đây trợ giúp.
Hai vị sứ giả Hắc Bạch vừa xuất hiện, Lam An và Hồ Nhất Ngạn vô cùng có ăn ý liếc nhìn nhau.
Hai người chậm rãi tập hợp lại với nhau, vẻ mặt họ khá nghiêm túc, giống như gặp phải phiên phức lớn nào đó.
Hồ Nhất Ngạn và Lam An dán lưng vào nhau, hạ thấp giọng trao đổi: “Tình hình không ổn rồi, chúng ta có nên rút lui không?”
Lam An giương cặp mắt lạnh lẽo nhìn sứ giả Hắc Bạch, ánh mắt anh ta tối xuống, anh ta nói: “Quan sát tình hình trước đã.”
“Quan sát cái rắm, nhìn là biết bọn họ còn không buông tha cho A Nguyễn rồi, chắc chắn là vị kia ở Phong Độ vẫn nhớ thương cô ấy. A Nguyễn đã kết hôn sinh con ở Nhân giới rồi mà tên biến thái kia vẫn còn muốn dây dưa với cô ấy nữa à.”