Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 702: Linh thể và m sát thể xuất thế, thu hút vạn quỷ đến tranh đoạt



Lâm Hạo và Hoắc Chi đi ra khỏi phòng phẫu thuật, mỗi người đấy một chiếc xe lồng ấp trẻ sơ sinh.

Nhìn thấy những đứa trẻ, bác hai Ho1ắc Dịch Dung còn kích động hơn cả cha ruột của chúng. Trong cơn mưa tầm tã, có hai người chậm rãi bước tới.

Bọn họ giống như đang đi dạo trong mưa, trên người không hề dính một chút nước mưa nào.
Hoắc Vân Tiêu cấn thận đặt Tần Nguyễn lên ghế sau, kéo một chút chăn xuống để lộ ra gương mặt xinh đẹp tái nhợt của cô. “Bop!”

“Bốp Bốp!!”
Anh ta kiêm chế ý muốn ôm lấy lũ trẻ, và dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể trả lời: “Tiên thiên linh thể và Tiên thiên âm sát thể xuất thế, dẫn tới vạn quỷ tranh đoạt, nếu không có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ để chống cự lại thì hôm nay không ai có thể chạy thoát được.”

Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung là những người ở gần nhất, khi nghe được lời này bọn họ đều cảm thấy bối rối, trong lòng đồng thời chùng xuống.
Còn Linh Phong có gương mặt xinh đẹp hoàn hảo, đẹp đến mức không giống người thường.

Cô ta có dáng người uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều, mang vẻ quyến rũ cổ xưa, cùng khí chất lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác khó gần.
“Em ba, em đi nhanh thế, vừa rồi anh quên hỏi em dâu thế nào rồi?”

Hoắc Nhị gia đuổi theo tới, anh ta lên tiếng phàn nàn ở phía sau lưng.
Cả hai đều mặc quần áo hiện đại, nhưng trên người lại có một chút dấu hiệu kỳ lạ khiến người khác có thể nhìn ra họ không phải là con người.

Chỉ trong chốc lát, Lam An và Linh Phong đã dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Hoắc Tam gia.
Vẻ hung tàn trên mặt anh ta tản đi, để lộ ra sự yêu thích đối với hai đứa bé.

Cho dù hai đứa bé này trông dúm dó, không nhìn ra được một chút đáng yêu nào.
So với yêu tinh cây mấy nghìn năm tuổi trước mặt, thì dáng vẻ và khí thế của Hoắc Tam gia xuất sắc hơn nhiều.

Đôi mắt lạnh như băng của Lam An vượt qua Hoắc Tam gia, nhìn hai đứa trẻ đang nằm trong lồng ấp phía sau anh.
“Không thể nào!” Tông giọng của Hoắc Dịch Dung hơi lên cao: “Vừa nãy anh dẫn người đi lục soát toàn bộ dưới tầng một rồi, ngoại trừ nhân viên trong bệnh viện ra thì đến một con quỷ cũng chẳng thấy ấy chứ.”

“Chưa biết chừng lại có quỷ thật đấy.”
Nhưng nhìn thấy bọn chúng là lòng Hoắc Dịch Dung mềm nhũn.

“Anh hai, đi thôi.”
Đây là hai đứa trẻ cho Tần Nguyễn liều mạng sinh ra, chúng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

“Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vân Tiêu đứng ở trước cửa xe, ánh mắt lạnh lùng không hài lòng nhìn hắn: “Anh là ai?”

Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia rất lạnh nhạt, gương mặt nho nhã rất có cảm giác tuyên bố chủ quyền.
Sấm sét và mưa vào mùa đông là một điểm xấu.

Hoắc Vân Tiêu bề Tần Nguyễn đứng ở bậc thêm trước cửa bệnh viện, chờ ám vệ lái xe tới.
Còn chiếc lồng ấp của đứa bé là anh trai do Hoắc Chi đang đấy, thì được cô ta cùng Lâm Hạo đưa xuống.

Bên ngoài trời đang mưa to.
Hoắc Dịch Du2ng cười rạng rỡ: “Trong hai đứa chúng nó, đứa nào là anh, đứa nào là em?”

Cái này thì Trần Hằng Phong biết, anh ta chỉ vào đứa bé c0ách Hoắc Dịch Dung gần nhất: “Đây là em trai, thằng bé ra sau.”
Tự dưng toàn bộ bánh xe lại bị nổ.

Hoắc Vân Tiêu không thể nói ra là cảm giác gì, anh cảm thấy có thứ gì đó đang tới gần mình.
Trần Hằng Phong đi ra, trả lời câu hỏi của Hoắc Dịch Dung.

Cách tấm kính của lô7ng ấp, Hoắc Dịch Dung giơ tay miêu tả mặt mày của đứa bé nằm gần anh ta nhất: “Ồ, bọn chúng nhỏ quá, mắt còn chưa mở ra.”
Giọng Hoắc Dịch Dung đầy tức giận, anh ta đi qua đi lại bên cạnh xe.

Thấy mấy đứa trẻ không có việc gì, Hoắc Vân Tiêu quay đầu, phát hiện mấy chiếc xe đều bị nổ lốp.
Hắn lần theo mùi của Tần Nguyễn mà đi đến chỗ chiếc xe bị nổ lốp của Hoắc Tam gia.

Mùi của Tần Nguyễn hình như có xen lẫn một chút mùi máu tươi.
Hoắc Dịch Dung nghe thấy giọng điệu này của em ba thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta thu lại vẻ mặt thoải mái, đưa xe lông ấp cho Lâm Hạo, còn mình đi lên phía trước mấy bước. Anh ta đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hoắc Tam gia nói, giọng lạnh như băng: “Nơi này có người, mà số lượng cũng không ít đâu.”
Anh ta hưng phấn tiến lên phía trước, giọng háo hức hỏi: “Là con trai hay con2 gái?”

“Nhị gia, là hai bé trai ạ.”
Các đường nét trên khuôn mặt của hắn góc cạnh và sắc sảo, tuy không quả đẹp trai nhưng lại làm cho người khác khó mà rời mắt được.

Quanh người hắn có yêu khí dày đặc của hung thú thời thượng cổ, trông hắn vô cùng kiêu ngạo.
Trường Uyên khom người tới gần cửa xe, chuẩn bị lại ngửi một chút, xác định xem Tần Nguyễn có phải thật sự ở trong xe hay không.

Đột nhiên, một bóng người đứng chắn trước mặt hắn.
Sắc mặt Lam An khá nghiêm túc, anh ta lạnh lùng nói: “Các người không thể rời đi.”

Hoắc Vân Tiêu nắm chặt chuỗi hạt, anh hỏi với giọng hơi khàn khàn: “Tại sao?”
Đầu ngón tay đẹp đẽ nhẹ nhàng xoay tròn từng hạt châu, lực ở ngón tay rõ ràng mạnh hơn một chút so với bình thường.

“Các người là ai?!”
“Bốp bốp bốp!!!”

Những âm thanh chói tai liên tiếp vang lên, rồi kéo dài.
Lam An và Linh Phong nắm tay nhau đi tới.

Mái tóc dài của Lam An được cố định bằng một cây trâm ngọc trắng. Trên khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt hiện lên những đường vẫn màu xanh. Đôi mắt màu xanh lục ánh lên một tia sáng lạnh lẽo và kỳ la.
Chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng lại ở bên cạnh.

Hoắc Khương từ trên xe bước xuống, tự mình mở cửa phía sau.
Vẻ mặt Tr7ần Hằng Phong hơi cứng lại, anh ta không dám lên tiếng.

Chịu thôi, hai đứa trẻ không đủ tháng, bị sinh non mà.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Vân Tiêu là đóng cửa xe lại.

Anh quay đầu nhìn hai đứa bé trên tay Lâm Hạo và Hoắc Chi, trên gương mặt căng cứng xuất hiện vẻ khẩn trương.
“Cô ấy ổn.”

Hoắc Vân Tiêu cũng không quay đầu lại mà nói, giọng anh trầm thấp và đầy cảnh giác.
Bọn họ không hiểu ý nghĩa sâu xa của những lời này, nhưng cũng biết rõ ràng rằng lời nói của Lam An chắc chắn không phải là chuyện gì tốt. Khi Lam An dán mắt vào lũ trẻ thì trong đêm mưa lại xuất hiện một bóng đen khác.

Người đến mặc một bộ cổ trang màu đen, để lộ ra thân hình hoàn mỹ, đây là một đàn ông với mái tóc dài bồng bềnh và một đôi mắt đỏ như máu.
Hoắc Dịch Dung hào hứng cướp lấy chiếc xe lồng ấp mà đứa bé là em trai đang nằm, sau đó đẩy xe đuổi theo em ba.

Đến đầu cầu thang, Hoắc Dịch Dung cùng ám vệ nhấc lồng ấp xuống tầng.
Trong bệnh viện rộng lớn có gió thổi mạnh, và tiếng mưa rơi rào rào.

Tất cả đèn trong bệnh viện đều tắt ngấm, chỉ còn lại đèn khẩn cấp tỏa ra thứ ánh sáng âm u.
Câu hỏi lạnh như băng của Hoắc Dịch Dung vang lên.

Tất cả mọi người đều đang căng thẳng và cảnh giác, nghe thấy câu chất vấn này của Hoắc Dịch Dung thì đều ngẩng đầu lên nhìn vào trong màn mưa.
Hoắc Tam gia đã đi đến đầu cầu thang, anh không kiên nhẫn thúc giục.

“Đến đây!”
Hoắc Vân Tiêu nhướng mày, giọng điệu khá hời hợt.

Khuôn mặt tuấn tú gần như yêu nghiệt của anh chứa đựng sự lạnh lùng tàn bạo.
Rồi lại chỉ vào chiếc xe lông ấp mà Hoắc Chi đang đầy: “Đây là anh trai, anh trai nặng hơn em trai một chút.”

Hoắc Dịch Dung ngước mắt, nhìn về phía đứa bé là anh trai nằm ở trong một cái lồng khác.
Có tiếng còi ô tô vang lên.

Hoắc Vân Tiêu quay đầu nhìn lại, là xe riêng của anh, anh ôm Tần Nguyễn đi về phía trước vài bước.
Trường Uyên đột nhiên xuất hiện trong sân, dưới cơn mưa to, lúc nhìn thấy Lam An và Linh Phong, ánh mắt hắn khẽ chuyển động, rõ ràng hắn có thể phân biệt bản thể của hai người này là yêu tinh. Ngược lại, khi Lam An nhìn thấy Trường Uyên, trên gương mặt không có biểu cảm gì lại lộ ra một chút kích động.

Trường Uyên bước tới với những bước chân đầy phóng khoáng, như thể ông đây là nhất.
Không biết có phải là ảo giác của Tam gia hay không, mà anh luôn cảm thấy trong sân đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Đôi mắt bình tĩnh của Hoắc Vân Tiêu khẽ nheo lại, ánh mắt anh thâm thúy nguy hiểm, hai tay ôm Tần Nguyễn lại tăng thêm mấy phần lực.
Trong số những người hắn quen biết, chỉ có Tần Nguyễn có chữ Nguyễn bên trong tên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.