Hồ Nhất Ngạ1n thì thầm: “Rút lui thôi.”
Hiện giờ tất cả đều chưa kết thúc, bọn họ tốt nhất đừng nên có xung đột với người của Mi2nh giới. Một lát sau, anh ta khẽ lắc đầu, dịch chuyển đến bên người Linh Phong rồi nắm tay cô ta bỏ chạy.
Bầy quỷ dù có hung tàn đến đâu, thì ở trước mặt sứ giả Địa Ngục Phong Đô cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Chỉ trong nháy mắt, một nửa lệ quỷ đã bị tiêu diệt. Hoắc Dịch Dung quay đầu lại, vẻ mặt kích động, hưng phần hỏi người ngồi ở ghế sau: “Em ba, em nghĩ xong tên cho lũ trẻ chưa? Có muốn gọi điện thoại luôn bây giờ thông báo cho ông nội và bác cả không?”
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú của anh trai mình.
Từ phía trên không tìm ra được một chút dấu vết khác lạ nào. Hồ Nhất Ngạn lườm Lam An một cái: “Anh nói chuyện có thể đừng tự dưng dừng lại giữa chừng như thế được không!”
Lam An hất hàm: “Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng đuổi theo.”
“Trường Uyên đâu?” Ánh mắt Tam gia sâu thăm thẳm không thấy đáy, như thể vạn vật của thế gian này đều không thể lọt được vào mắt anh.
Môi anh nở một nụ cười nhẹ, trên khuôn mặt ôn hòa hiện lên vẻ từ bị trắc ẩn, giống như một vị thân thương xót chúng sinh, uy nghiêm mà thần thánh, bất khả xâm phạm.
Khoảnh khắc tay âm binh của Địa Ngục Phong Đô chạm mắt với Hoắc Tam gia, hắn lập tức xấu hổ cúi đầu. Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong vừa đủ, các đường nét khắc sâu hơi ảm đạm, phần xương quai hàm có thể được gọi là hoàn mỹ, nhưng lại đang căng thẳng.
Tam gia ôm chặt Tần Nguyễn, ngoài mặt có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng đã sớm dậy sóng rồi.
Hồ Nhất Ngạn ẩn nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này thì mắng: “Đúng là chó thật đấy!” Anh cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Quá muộn rồi, để ngày mai hẵng thông báo.”
Hoắc Nhị gia lại hỏi: “Thế tên của mấy đứa trẻ thì sao?”
Hoắc Vân Tiêu sở lên khóe mắt Tần Nguyễn, đầu ngón tay của anh dính một chút nước. Khóe môi Lam An nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai: “Ký ức của tất cả mọi người đều bị lấy đi, chỉ có mình anh ta là được giữ lại trí nhớ, và vừa rồi tất cả âm binh đều chào hỏi anh ta.” “Đê ma ma!” Hồ Nhất Ngạn văng tục.
Anh ta càng không có cách nào phản bác được, đêm nay đúng là chịu kích thích lớn quá.
Khi Hồ Nhất Ngạn tin rằng đây là sự thật, thì Lam An lại đổi giọng: “Tôi cũng chỉ đoán thôi. Phải biết rằng nếu vị kia thực sự rời khỏi Phong Đô thị sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra, cả hai giới đều sẽ rơi vào hỗn loạn. Chỉ cần là người không có vấn đề về đầu óc thì đều sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Bên ngoài cửa bệnh viện.
Một đội xe có gắn huy hiệu riêng của nhà họ Hoắc đỗ ở ven đường.
Hoắc Vân Tiêu bế Tần Nguyễn ngôi vào trong xe. Lần này Lam An không từ chối: “Được.”
Bọn họ vô cùng ăn ý với nhau.
Trước khi đi, Lam An bắ7t lấy cánh tay Hồ Nhất Ngạn và bảo: “Cậu đi nhắc nhở Trường Uyên đi, đừng để anh ta gây ra chuyện.” Bọn họ chắp tay, thái độ cung kính nói: “Để chúng tôi hộ tống Tam gia và Tần tiểu thư rời đi.”
Khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Hoắc Tam gia thể hiện rõ sự xa cách, đôi mắt hoa đào sâu thẳm sáng như sao.
Trong đáy mắt của anh có một chút ấm áp, nhưng lại có một tầng lạnh lùng xa cách nhàn nhạt, anh nói, giọng ôn hòa nhưng lạnh nhạt: “Hiện tại?” Sứ giả Hắc Bạch cùng đồng thanh: “Vâng!” Lam An nắm tay Linh Phong, vẻ mặt không có cảm xúc gì, giọng bình tĩnh nói: “Bình thường thôi, cho dù là Minh giới thì cũng không thể làm nhiễu loạn trật tự nhân gian được.”
Hồ Nhất Ngạn quay đầu nhìn anh ta: “Anh nói xem, vì sao Minh Vương lại cho người đi lên giúp A Nguyễn?”
Ánh mắt của Lam An nhìn chằm chằm vào Hoắc Tam gia đang ngồi ở ghế sau, anh ta cau mày: “Ánh mắt chọn đàn ông của A Nguyễn lần này xem ra không được tốt lắm.” Anh nhẹ nhàng nói: “Chờ Nguyễn Nguyễn tỉnh lại rồi nói sau.”
Nhận thấy tâm trạng của anh không được vui, cảm xúc vui sướng của Hoắc Dịch Dung cũng giảm đi đôi chút.
Nghĩ rằng em ba đang lo lắng cho sức khỏe của Tần Nguyễn nên anh ta lên tiếng trấn an: “Em dâu không sao đâu, em ấy là người của giới Huyền học, sức chịu đựng của cơ thể tốt hơn người bình thường nhiều.” Chỉ cần là thân xác máu thịt thì kiểu gì cũng sẽ đau.
Tam gia không dám tưởng tượng hiện tại Tần Nguyễn đang phải chịu đựng những đau đớn về thể xác và tinh thần như thế nào.
Giữa đêm khuya đột nhiên có trận mưa lớn. Sứ giả Hắc Bạch ở phía trước mở đường, Hoắc Vân Tiêu bé Tần Nguyễn đi từng bước xuống bậc thang.
Khi đi ngang qua vạn quỷ trong sân, bọn chúng đã khó mà tự bảo vệ mình nên không còn sức lực để ý đến Tần Nguyễn và hai đứa nhỏ.
Còn những âm binh trong sân, tất cả đều dừng động tác trong tay lại, và đứng thẳng tắp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hoắc Vân Tiêu đeo vòng tràng hạt vào tay, mở cửa xe, bế Tần Nguyễn còn đang hôn mê ở ghế sau vào trong lòng.
Anh quay đầu, trầm giọng ra lệnh cho Lâm Hạo và Hoắc Chi vẫn còn đang vô cùng sợ hãi: “Đuổi kịp.”
“Vâng, Tam gia!” Trong đó có một âm binh nhìn thấy Tam gia thì hết sức kích động và mở miệng gọi: “Chủ nhân.
Hoắc Vân Tiêu dừng bước chân, nhìn lại theo tiếng gọi.
Anh bắt gặp một đôi mắt đen đầy tôn sùng. Xung quanh chiếc xe có vô số âm binh ngầm hỗ trợ họ.
Hoắc Dịch Dung ngồi trên xe đã quên mất ký ức về việc trước đó nhìn thấy Lam An , Trường Uyên và Hồ Nhất Ngạn.
Trí nhớ của anh ta dừng lại ở thời điểm đi ra khỏi bệnh viện. Trường Uyên vẫn 7còn đang nhảy nhót giữa đám lệ quỷ và nuốt chửng chúng, hắn ăn ngấu nghiến, như thể mình đã không có một bữa ăn no nê nào tr2ong suốt mấy trăm năm qua vậy. “Ông đây mặc kệ tên đầu gỗ kia, hồi trước toàn là hắn bắt nạt chúng ta, lần này đổi lại cho h0ắn chịu khổ đi!”
Hồ Nhất Ngạn nói xong thì trực tiếp lách mình biến mất.
Lam An liếc nhìn bóng dáng Trường Uyên vẫn còn đang ở giữa bầy ác quỷ, vẻ mặt hắn đầy phấn khích, hắn không ngừng ngấu nghiên nuốt hết con quỷ này đến con quỷ khác. “Ù.”
Thái độ của Hoắc Vân Tiêu vẫn lạnh nhạt như cũ.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Nguyễn, anh không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, sợ sẽ khiến vết thương của cô bị đau. Cho dù có là người của giới Huyền học thì cũng là con người máu thịt. “Tôi tới đây.”
Hoắc Vân Tiêu thu lại tầm mắt, tiếp tục tiến lên.
Những chỗ anh đi qua, tất cả âm binh đều cúi đầu chào anh. Linh Hư Tử bị tỉnh giấc, ông ta đứng dậy mặc áo khoác và đi ra ban công.
Mưa vào mùa đông, điềm xấu.
Bóng đêm bị bao trùm trong âm khí sát khí u ám, tất cả yêu ma quỷ quái trong bóng tối đều đang rục rịch muốn hành động. Đôi mắt trầm tĩnh của Hoắc Vân Tiêu dán chặt vào sứ giả Hắc Bạch, cùng những âm binh của Địa Ngục Phong Đô ăn mặc kỳ dị.
Trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện vài hình ảnh lẻ tẻ, nhanh đến mức khiến anh không nắm bắt được.
Hai sứ giả Hắc Bạch phi thân nhảy đến trước mặt Hoắc Tam gia. “Anh có ý gì?”
“Thân phận của người đàn ông này không đơn giản.”
“Ý của anh là?” Gương mặt xinh đẹp quyền rũ của Hồ Nhất Ngạn trở nên hoảng hốt, anh ta lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, vị kia của Phong Đô máu lạnh vô tình, công chính liêm minh lắm, tuyệt đối sẽ không đuổi theo A Nguyễn đến tận đây đâu.” Hai vị sứ giả Hắc Bạch quay đầu, nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt lóe lên.
Bọn họ hiểu cảm xúc của vị âm binh này, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để ôn chuyện.
“Tam gia, còn rất nhiều ác quỷ khác đang trên đường tới đây, chúng ta không còn thời gian đầu.” Linh Hư Tử cau mày, vẻ mặt ông ta rất nghiêm túc và thận trọng.
Một lúc lâu sau, trời quang mây tạnh, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua mây đen chiếu xuống mặt đất.
Linh Hư Tử ngẩng đầu lên và nhìn thấy trên bầu trời cao có hai ngôi sao mới sáng chói xuất hiện bên cạnh sao Để Vương.
Đôi mắt ông ta mở to, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Ông ta bấm ngón tay tính toán, nhưng lại không thể tính ra được bất cứ điều gì.