Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 701: Hoắc tam gia



Trong phòng phẫu thuật.

Bác sĩ Trần nhận thấy tình thể không ổn, bèn vội vàng cắt cuống rốn cho đứa trẻ rồi ôm nó ra. Anh ta chật vật vuốt mái tóc ướt đẫm, trầm giọng nói: “Em ba, bệnh viện có vấn đề, tất cả các thiết bị chiếu sáng đều hỏng hết, nhìn không giống do con người làm ra.” Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn người trong ngực, anh nói: “Về nhà trước đã.”

Hoắc Dịch Dung liếc mắt một cái là nhìn ra em ba đang bế một người.
Bọn họ lấy điện thoại di động ra và mở chức năng đèn pin lên.

Trong tay hai người cầm vũ khí, họ nhắm ngay vào bảng điều khiển của cánh cửa tự động trước mặt.
Máy đo bên cạnh cho thấy mọi chỉ số của Tần Nguyễn đều bình thường, Trần Hằng Phong yên tâm quay đầu, đi xem hai đứa bé trong lồng ấp cách ly.

Nhưng ánh mắt anh ta còn chưa rơi vào bọn trẻ thì bỗng nhiên đối đầu với ánh mắt u ám nặng nề của Tam gia đang đứng bên ngoài phòng phẫu thuật. Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Trần bước nhanh đi đến trước mặt Hoắc Tam gia.
Tần Nguyễn đang nằm trên bàn mổ, người bê bết máu tươi.

Mắt cô nhắm nghiền, không cử động.
Hầu hết các trang thiết bị y tế trong biệt thự Hương Tạ đều qua tay anh ta, có thể nói là do một tay anh ta sắp xếp.

Nghe nói nơi đó còn là một nơi có phong thủy rất tốt, do đại sư Linh Hư Tử tự mình chọn cho Hoắc Tam gia.
“Rõ!”

Hai người cùng đồng thanh và nhanh chóng hành động.
Dưới ánh sáng mờ tối của đèn khẩn cấp, anh nhìn thấy Trần Hằng Phong đang khâu vết thương cho Tần Nguyễn.

Tam gia đứng bất động ở cửa ra vào, bên trong đôi mắt thâm thúy vẫn còn vằn tia máu.
Đáng tiếc, tình huống của Tần Nguyễn rất đặc biệt, không có chuẩn bị trước, rất nhiều quá trình phức tạp không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn được. Đó là một dự án khổng lồ, tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, vật lực, thời gian và sức lực.

Hoắc Vân Tiêu lười nghe những lời suy đoán của anh ta, anh nói với Trần Hằng Phong: “Lúc nào có thể xuất phát? Sau khi trở về lập tức sắp xếp kiểm tra.”
Anh cất giọng nói lạnh lùng hờ hững: “Hệ thống đèn của bệnh viện xảy ra vấn đề, ngoại trừ đèn khẩn cấp thì tất cả các loại đèn chiếu sáng đều phát nổ.”

Trần Hằng Phong nhẹ nhàng thở ra, anh ta còn tưởng rằng vị này không tin tưởng mình.
Tam gia bình thường luôn không để lộ cảm xúc, hôm nay lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng kinh hãi.

Khi Hoắc Vân Tiêu bé Tần Nguyễn đi ra, anh nói với Lâm Hạo và Hoắc Chi đứng ở cửa phòng phẫu thuật: “Đẩy mấy đứa nhỏ ra, về nhà.”
Anh ta điều chỉnh lại sắc mặt, giọng nói cũng dịu đi: “Tam thiếu phu nhân đã qua cơn nguy kịch, hai đứa trẻ cũng ổn. Tiếp theo, chúng sẽ được đưa vào phòng vô trùng để cách ly. Nếu hệ thống đèn của bệnh viện gặp trục trặc thì e là phải chuyển viện cho phu nhân và lũ trẻ.”

Đôi mắt Hoắc Vân Tiêu sâu thăm thẳm: “Đến biệt thự Hương Tạ đi, nơi đó có đầy đủ trang thiết bị y tế sánh ngang với bệnh viện.”
Giọng anh khàn khàn, nhưng lại tựa như tiếng trời.

Hoắc Vân Tiêu cởi áo khoác ra, chuẩn bị ôm lấy Tần Nguyễn thì Trần Hằng Phong đưa tới một tấm chăn.
Hoắc Chi cúi người sờ soạng cửa mấy chục giây.

Cô ta đứng dậy và dùng sức cậy cửa phòng phẫu thuật, nó thực sự mở ra.
Giọng nói bình tĩnh của bác sĩ Trân vang lên ở phía trước.

Hoắc Vân Tiêu lần theo tiếng nói đi tới, đứng ở cửa một phòng phẫu thuật.
Hoắc Vân Tiêu vươn tay âu yếm chạm vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

“Cô bé, anh đưa em về nhà.”
Vẻ mặt anh ta căng thẳng: “Tam gia, tại sao ngài lại vào đây?”

Bàn tay của Hoắc Vân Tiêu để bên hông, các đầu ngón tay xoa nhẹ với nhau.
Hoắc Vân Tiêu đứng ở cửa phòng phẫu thuật, trong bóng tối không ai nhìn thấy rõ sắc mặt của anh khủng bố đến mức nào.

Nghe tiếng bước chân của Hoắc Dịch Dung ngày càng nhỏ dần, anh nghiêm giọng, nói: “Hoắc Chi, Lâm Hạo, không cần biết hai người sử dụng biện pháp gì, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa ra cho tôi!” “Vâng, chủ nhân
“Tam gia, cứu thẳng bé...”

Những lời thì thầm trong miệng cô, nếu không tới gần thì không thể nghe thấy.
Bàn tay run rẩy của anh đẩy cửa phòng phẫu thuật.

Nhưng cửa lại không hề nhúc nhích tí nào.
“Kẹp cầm máu.”

“Băng gạc.”
Khoảnh khắc cửa được mở ra, Hoắc Vân Tiêu cầm lấy điện thoại trong tay Lâm Hạo và đằng đằng sát khí đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Mùi máu tươi đập vào mặt khiến đôi mắt vốn đã ở bờ vực của sự nguy hiểm của Tam gia càng trở nên lạnh đến thấu xương.
Không có cảm ứng tự động, muốn mở được cánh cửa này ra thì chỉ có thể dùng bạo lực phá hủy.

Hoắc Dịch Dung lấy một khẩu súng ở bên hông ra, anh ta đến gần Hoắc Vân Tiêu rồi hạ thấp giọng dặn dò: “Em ba, em chú ý an toàn, anh đi xem thử là ai đang giở trò ở đằng sau.” Trong giọng nói của anh ta ẩn chứa sát ý tàn nhẫn khát máu.
“Đoàng! Đoàng!”

Tiếng súng vang lên, thiết bị thông minh bị phá hủy.
Hoắc Vân Tiêu khom người xích lại gần Tần Nguyễn, anh thấp giọng nói bên tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cô bé, anh ở đây, hai con đều ổn cả.”

Anh nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, ánh mắt vừa dịu dàng vừa lưu luyến, trong mắt anh có thể nhìn thấy rõ sự đau lòng cùng lo lắng.
“Tam gia, đây là chăn mới, chưa dùng bao giờ.”

“Anh có lòng.”
Trần Hằng Phong không nói quá vẹn toàn.

Lần này Tần Nguyễn bị thương tương đối nghiêm trọng, hai đứa trẻ cũng gặp nguy hiểm.
“Bop!k”

“Bop! Bop!”
Anh ôm lấy Tần Nguyễn, bước từng bước vững vàng rời khỏi phòng phẫu thuật.

Ở trong không gian yên tĩnh này, tiếng bước chân của anh như giậm vào lòng mọi người.
Trần Hằng Phong: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

“Tôi có thể vào không?”
Hoắc Vân Tiêu đi đến bên giường, nghe rõ những lời lầm bầm của cô.

Đôi mắt đào hoa của anh tràn đầy thương tiếc, trong lòng anh vô cùng thương xót Tần Nguyễn.
Giọng anh khá lạnh nhạt, nhưng là một mệnh lệnh.

Trần Hằng Phong gật đầu ngay: “Vậy thì tốt quá, hai đứa bé nên được chăm sóc tỉ mỉ càng sớm càng tốt.”
Ba mẹ con Tần Nguyễn có thể tĩnh dưỡng ở trong biệt thự Hương Tạ thì đúng là không còn gì bằng.

Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn xuyên qua bác sĩ Trần, khóa chặt vào Tần Nguyễn, anh hỏi: “Cô ấy không sao chứ?” “Tính mạng được cứu. Còn những phương diện khác thì cần phải kiểm tra thêm.”
Hoắc Tam gia nín thở, anh rất sợ Tần Nguyễn thật sự không còn hô hấp.

Quá trình khâu mất khoảng hai mươi phút.
Có lẽ Tần Nguyễn thật sự nghe thấy được những lời Tam gia nói, nên tiếng lẩm bẩm đột nhiên dừng lại.

Đôi mày nhíu chặt của cô cũng chậm rãi nới lỏng.
Cả bệnh viện rơi avào bóng tối, chỉ có một số ít đèn khẩn cấp vẫn còn lóe lên ánh sáng u ám khủng khiếp.

Hoắc Vân Tiêu ở trong bóng tối, trong đầu hiện lên gương mặt lúc khóc, lúc cười, hoặc lúc đang buồn của Tần Nguyễn.
Trần Hằng Phong ở bên cạnh hướng dẫn họ cách đẩy xe lồng ấp của trẻ sơ sinh.

Đi qua hết phòng phẫu thuật này đến phòng phẫu thuật khác, cuối cùng Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn rời khỏi Quỷ Môn quan, một lần nữa đứng ở trong hành lang. Khi Hoắc Dịch Dung dẫn người trở về và chạm mặt Hoắc Vân Tiêu, toàn thân anh ta đều ướt đẫm.
“Vâng, Tam gia!”

Lâm Hạo cùng Hoắc Chi đi lên phía trước.
Thời điểm bệnh viện mất điện quá trùng hợp, khiến Hoắc Nhị gia bắt đầu nghĩ đến các loại thuyết âm mưu.

Anh ta tạm thời không đoán ra được do phe thế lực nào ra tay, nên nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay là phải bảo vệ sự an toàn của em ba.
“Choang! Choang! Bốp!”

Trong chốc lát, những tiếng nổ chói tai và mạnh mẽ vang lên từ mọi hướng.
Vào thời điểm đứa trẻ hoàn toàn rời khỏi cơ thể Tần Nguyễn, tất cả đèn trong phòng phẫu thuật đều tắt ngấm.
“Đương nhiên.”

Trân Hằng Phong tránh người, Hoắc Tam gia bước sượt qua người anh ta.
Nói thật là bây giờ cả hai đứa trẻ và Tần Nguyễn đều ổn, nhưng ai biết được về sau sẽ phát sinh biến cố gì.

Thông thường, với công nghệ y tế ngày nay, trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn thiện có thể được đưa ra khỏi cơ thể mẹ và tiếp tục phát triển trong thiết bị nhân tạo.
Người nằm trong vòng tay anh được bao bọc rất kín, đến một sợi tóc cũng không để lộ ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.