Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 700: Sự ra đời của cặp song sinh, quyền lực và sự giàu sang nằm trong lòng



BÀN TAY

“Thấp đến mức nào?” Thỉnh thoảng có một vài từ bật ra từ miệng anh ta, nhưng rất mơ hồ không rõ.

Trường Uyên cúi đầu lắng nghe nhưng không thể nghe được.
Viện trưởng Trần giao đứa bé cho trợ lý bên cạnh, anh ta đi tới trước mặt Tần Nguyễn, nhìn thẳng vào mắt cô rồi gọi: “Tam thiếu phu nhân?”

Đôi mắt của Tần Nguyễn vô thần, cô liên tục lầm bầm Tam gia, Hoắc Diêu, cứu con.
“Con của tôi, đừng lấy...Con của tôi...”

“Tam, Tam gia... Cứu Hoắc Diêu...”
Cánh cửa bị mở ra, Từ An Hạo nhìn thấy Tiêu Vân Sâm đang nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, bộ quần áo cổ trang xộc xệch, nhăn nhúm.

Phản ứng đầu tiên của Từ An Hạo là Tiêu Vân Sâm vừa mới tỉnh rồi lại ngất đi.
Bên trong bệnh viện tư của nhà họ Hoắc.

“A a a!”
Vào lúc Trần Hằng Phong mổ bụng Tần Nguyễn để lấy đứa bé, cô bỗng mở mắt ra.

Cảm thấy đứa trẻ rời khỏi cơ thể mình, toàn thân Tần Nguyễn đều kháng cự lại.
Trong mắt Trần Hằng Phong lóe lên vẻ kinh ngạc, anh ta nặng nề gật đầu rồi xoay người bước trở lại phòng mổ.

Cánh cửa từ từ đóng lại, Hoắc Dịch Dung phức tạp nhìn vẻ mặt bơ phờ của Hoắc Vân Tiêu.
Tam gia là người tỏ ra khẩn trương nhất trong số những người có mặt ở đây.

Anh sải bước đến trước cửa phòng mổ, cổ nhìn vào bên trong qua lớp kính mờ.
Tiêu Vân Sâm vẫn đang ôm chặt lông ngực, trái tim như bị khoét ra khiến anh ta đau đến mức không nói nên lời.

Vẻ mặt của Trường Uyên đầy lo lắng, hắn không biết phải làm thế nào: “Chủ nhân, chủ nhân đau ở đâu?”
Hoắc Vân Tiêu thả cổ áo bác sĩ Trân ra, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Người mẹ có bị tổn thương vì điều này không?”
Tiêu Vân Sâm túm chặt chiếc áo choàng màu đen của Trường Uyên, cả người run lên, anh ta nghiên răng nói: “Cứu... Nguyễn...”

Chưa kịp nói hết câu thì Tiêu Vân Sâm đã nhắm mắt ngất đi.
Lâm Hạo đang co mình trong góc, khi nghe thấy Tam gia nói muốn cả mẹ lẫn con, trái tim của anh ta mới chậm rãi hạ xuống. Đều là người đến từ khu tây, Lâm Hạo hy vọng Tần Nguyễn có thể sống sót.

Trong phim trường.
Đèn trong phòng phẫu thuật chớp lóe chợt sáng chợt tắt.

Hệ thống đèn gặp trục trặc, bị chập mạch?
Đây là cháu đích tôn đời thứ tư của nhà họ Hoắc, bất kể sau này chúng có sống được hay không, thì chúng đều đã được định sẵn có địa vị cao quý, nắm trong tay vinh hoa phú quý và quyền thế vô tận ngay từ khi sinh ra.

Đứa trẻ hơn sáu tháng, lúc sắp rời khỏi cơ thể mẹ thì một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.
Sau đó ánh mắt của anh càng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.

Hoắc Vân Tiêu trầm giọng nói: “Lấy đứa bé ra đi, hãy chuẩn bị phòng chăm sóc đặc biệt, tôi muốn cả mẹ và con đều được an toàn”
Hoắc Dịch Dung đang đứng nghe ở bên cạnh hỏi xen vào.

Trần Hằng Phong đáp: “Tôi không chắc, khoảkng hai mươi lăm phần trăm.”
“Một đứa trẻ sinh non hơn sáu tháng, khi bị tách ra khỏi cơ thể mẹ sẽ có tỉ lệ sống sót rất nhỏ.”

Có một ẩn ý khác trong lời nói vừa rồi của Trân Hằng Phong.
Nếu Tần Nguyễn đã thế này, vậy hãy dùng thủ đoạn đặc biệt để cứu cô trước khi cô chết.

Cho dù trở thành người thực vật cũng được, như vậy hai đứa trẻ có thể tiếp tục hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể Tần Nguyễn.
Khi Trần Hằng Phong bế đứa bé nho nhỏ, hai mắt nhằm nghiên, anh ta nghe thấy tiếng kêu gào của Tần Nguyễn.

Bàn tay anh ta run lên, suýt nữa bể không chắc.
“Có cần bàn với ông nội chuyện này không?”

Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt hỏi: “Bàn cái gì?”
Vẻ mặt của Hoắc Dịch Dung biến sắc, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Làm sao anh có thể bảo đảm đứa bé scống sót?”

Trần Hằng Phong cố kìm lại bàn tay đang định đưa lên lau mồ hôi trán, anh ta nói rất nhanh: “Đứa nhỏ vừa ra đời thì sẽ được đưa đaến phòng chăm sóc đặc biệt. Đứa bé còn quá nhỏ, cần phải được theo dõi chuyên môn và điều trị biến chứng ở trẻ sinh non, nó cũng cần chăm sóc rất cẩn thận để có thể sống sót mà không bị tác động bởi các yếu tố bên ngoài.”
Một loại hôn mê mở mắt, hay còn được gọi là trạng thái thực vật kéo dài, hoặc hôn mê tỉnh táo, là một dạng rối loạn ý thức đặc biệt.

Biết là cô đang lo lắng cho con, bác sĩ Trần cũng không định nói chuyện với Tần Nguyễn.
Bị Trường Uyên giữ chặt, Tiêu Vân Sâm giống như một con cá mắc cạn, anh ta khàn giọng lẩm bẩm.

“Nguyễn... Chết...”
Khuôn mặt Từ An Hạo biến sắc, anh ta vội vàng lao tới.

“Vân Sâm, Vân Sâm, cậu không sao chứ?”
Hoắc Vân Tiêu cau mày, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Hoắc Dịch Dung.

“Anh hai, đây là chuyện giữa em và Tần Nguyễn .”
Trần Hằng Phong quay đầu nói với Hoắc Nhị gia: “Tam thiếu phu nhân mất quá nhiều máu, cô ấy có thể trở thành người thực vật. Nhưng đứa trẻ trong bụng không nhất thiết phải lấy ra, có thể dùng ngoại lực để kích thích bọn chúng hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể mẹ. Như vậy thì hai đứa trẻ có thể ở trong cơ thể mẹ đủ tháng rồi mới lấy ra, bọn chúng sẽ trở nên khỏe mạnh hơn.”

Câu nói cuối cùng đầy ẩn ý.
Giọng nói lo lắng của Từ An Hạo vang lên ngoài cửa. “Vân Sâm, tôi vào nhé.”

Trường Uyên đặt Tiêu Vân Sâm lên giường, sau đó nhanh chóng biến mất.
Hoắc Dịch Dung bước tới vỗ vai Tam gia: “Đừng lo, chắc chắn anh Trần sẽ bảo vệ được em dâu.”

Cả hai đứa trẻ đều xếp sau mẹ của chúng, bác sĩ Trần không dám giở trò trong chuyện này.
Tam gia lúc này không còn vẻ nho nhã, dịu dàng và khiêm tốn nữa.

Trên người anh tỏa ra khí thế lạnh lùng tàn nhẫn đầy uy hiếp.
Đối phương đã nói có thể cứu sống Tần Nguyễn thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Vân Tiêu nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và hoảng sợ. Bên trong phòng phẫu thuật.
Đầu của Tiêu Vân Sâm đầy mồ hôi, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn.

Từ An Hạo vội vàng gọi người đi vào, anh ta nhanh chóng đưa Tiêu Vân Sâm vào bệnh viện bất kể ở trong đó đông người sẽ rất phức tạp.
Trường Uyên giữ chặt Tiêu Vân Sâm, không để anh ta làm đau chính mình.

Vừa rồi vì quá đau, chủ nhân đã đập đầu vào tường.
Tiếng gào thảm thiết của Tần Nguyễn vang lên trong phòng mổ.

Đám người Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Dịch Dung đang đứng canh ở ngoài cửa đều trở nên căng thẳng.
Đến khi những đứa trẻ đã phát triển đầy đủ, bọn chúng sẽ được lấy ra khỏi bụng Tần Nguyễn .

Hoắc Dịch Dung không tin em ba không hiểu câu này.
Không chỉ là trong phòng phẫu thuật, mà ở bên ngoài hành lang, mấy người Hoắc Vân Tiêu cũng bị rơi vào một bầu không khí kỳ lạ.

Đèn hành lang liên tục chập chờn, lúc sáng lúc tối, bầu không khí rất lạ kỳ, cứ như thể trong bóng tối đang có thứ yêu ma quỷ quái nào đó ngo ngoe muốn hành động.
Bác sĩ Trần cẩn thận nhìn vào mắt Tần Nguyễn, phát hiện cô vẫn chưa thực sự tỉnh táo.

Hiện tượng này của Tần Nguyễn là bị mê sảng.
“Cốc cốc...”

“Vân Sâm, cậu tỉnh chưa?”
Anh ta dựa vào tường rồi cảm thán: “Thật tiếc cho hai đứa cháu của anh, không biết có duyên được nhìn thấy chúng nó nhảy nhót hay không nữa.”

Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn anh ta: “Anh không nói câu nào thì cũng chẳng ai bảo anh bị câm đâu.”
Trần Hằng Phong vội lắc đầu: “Khi đứa trẻ được lấy ra, tôi sẽ phẫu thuật ngay cho phu nhân, vết thương của cô ấy là do ngoại vật gây ra, tôi có 85% chắc chắn sẽ cứu được tính mạng của cô ấy. Hoắc Dịch Dung sờ cắm hỏi một lần nữa: “Nếu không lấy đứa nhỏ ra thì sẽ thế nào?”

Ánh mắt Trần Hằng Phong lóe lên, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Tam gia.
Hoắc Khương, Hoắc Chi và Lâm Hạo đều hiểu.

Đặc biệt là Lâm Hạo, anh ta tức giận nhìn chằm chằm vào Trần Hằng Phong.
Ý của câu nói này là, chuyện này không liên quan gì đến anh ta và ông nội.

“Chậc... Tùy em thôi.” Hoắc Dịch Dung biết tâm trạng của Tam gia không tốt nên không trêu chọc nữa.
Qua ô cửa kính của hành lang, có thể thấy rõ đèn đường trong sân bệnh viện cũng bị mất kiểm soát.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.