Nhìn thấy vết máu loang lổ trên bụng Tần Nguyễn, anh ta hít một hơi thật 1sâu, vội vàng bảo những người xung quanh khiêng Tần Nguyễn lên cáng cứu thương.
Bác sĩ Trần không có thời gian trò chu2yện với người nhà họ Hoắc, anh ta chủ động đẩy xe về phía phòng mổ đã chuẩn bị sẵn. Đạo diễn phá vỡ sự im lặng trước: “Quản lý Từ, hôm nay anh muốn đè chuyện này xuống hay muốn lợi dụng độ hot của chuyện này để cho anh Tiêu một sự công bằng””
Đây là lần đầu tiên đạo diễn hợp tác với Tiêu Vân Sâm, mà cũng là vì kịch bản lọt vào mắt đối phương.
Nếu không sau vài năm nữa, đạo diễn sẽ không có cơ hội hợp tác với Tiêu Vân Sâm. “Ảnh để Tiêu!”
Đoàn làm phim hoàn toàn bối rối, mọi người loạn hết cả lên.
Không biết ai đặt một cái ghế ở ngay chỗ Tiêu Vân Sâm ngã xuống. Lam An hoàn toàn có thể nhận ra, cây bách vàng đã mất đi cơ thể con người và biến thành một con ác quỷ.
Trong lúc chiến đấu, Lam An hỏi Linh Phong: “Tần Nguyễn đâu rồi?”
“Cô ấy bị người ta đưa đi rồi!” Tình huống của Tần Nguyễn không ổn7!
Anh ta bây giờ không được phân tâm, không thể có áp lực, tốt nhất là coi Hoắc Tam phu nhân có thân phận cao quý này 7như người bình thường.
Nếu xảy ra sự cố gì trong quá trình phẫu thuật, anh ta không thể gánh nổi trách nhiệm đó.
<2br>Bác sĩ Trần điều chỉnh tâm lý cho mình trong suốt đoạn đường. Anh ta túm cổ áo đối phương rồi kéo đến chỗ Linh Phong: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ấy ở đây chính là chỉ Tần Nguyễn .
Linh Phong trầm tư, cô ta sắp xếp lại câu chữ rồi nói: “Cô ấy không chết, cây bách vàng muốn ăn hai bảo bối trong bụng Tần Nguyễn, đã xảy ra chuyện với đứa con của cô ấy.” Khuôn mặt Lam An phủ kín mây đen, đôi mắt màu xanh lục của anh ta cuồn cuộn bão tổ. Đây thực sự là một tin xấu.
Linh Phong chớp chớp đôi mắt trong veo, nói: “Tôi muốn đi xem cô ấy thế nào.”
“Đi thôi” Kim Linh là nhân vật nữ chính của bộ phim này, cô ta bước ra từ phòng thay đổi.
Kim Linh mặc một chiếc váy đỏ, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt thanh tú, khi khuôn mặt không biểu cảm, vẻ kiêu ngạo lạnh lùng tỏa ra từ cô ta.
Ánh mắt Tiêu Vân Sâm lóe lên khi nhìn thấy Kim Linh. Nếu vẫn không yên tâm, vậy mọi người hãy đợi Tiêu Vân Sâm tỉnh lại rồi đưa anh ta đến bệnh viện khám.
Biết Tiêu Vân Sâm không sao, đạo diễn và cả đoàn làm phim đều thở phào nhẹ nhõm.
Với địa vị của Tiêu Vân Sâm bây giờ, nếu thật sự xảy ra chuyện ở đoàn làm phim, thì toàn bộ công sức của bọn họ sẽ đổ xuống sông xuống biển. “Ù.”
“Đi nào, quay cảnh tiếp theo.”
Tiêu Vân Sâm đứng dậy rời đi, khuôn mặt anh ta rất đẹp, ngay cả bóng lưng cũng đẹp. Đầu của anh ta tình cờ đập vào thành chiếc ghế tròn.
Mọi người bối rối đưa Tiêu Vân Sâm vào phòng nghỉ, đồng thời mời nhân viên y tế của đoàn làm phim đến kiểm tra.
Sau khi khám qua cho Tiêu Vân Sâm, bọn họ kết luận anh ta chỉ bị ngất. Anh ta luôn cảm thấy Kim Linh có khí chất giống Tần Nguyễn.
“Công tử, nô gia có lễ.”
Kim Linh nhanh chóng hòa mình vào cảnh phim, một nụ cười nịnh nọt hiện lên trên khuôn mặt không có biểu cảm gì của cô ta, toàn thân cô ta tỏa ra khí chất phong trần. Tiêu Vân Sâm xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, đôi mắt sắc bén quan sát cô ta. Ánh mắt của Tiêu Vâm Sâm đầy khinh thường và đùa cợt, như thể đang tính toán giá trị của món đồ trước mặt.
Anh ta nhấc chân đi về phía Kim Linh, vươn tay nâng hàm dưới cô ta lên rồi cười chế giễu: “Sắc đẹp thế này mà đòi nghìn lượng vàng à?”
Đột nhiên, trong không khí vang lên âm thanh sắc bén của một thanh kiếm. Gần như trong tích tắc, Lam An xuất hiện tại con hẻm mà Tần Nguyễn và Linh Phong đã xuất hiện trước đó.
Linh Phong đanh đánh nhau kịch liệt với cây bách vàng, hai bên lúc tiến lúc lùi, sức mạnh ngang ngửa nhau. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Lam An tiện tay ném Thẩm Nhiên sang một bên, rồi tham gia vào trận chiến. Chuyện lần này có thể lớn hoặc nhỏ, đạo diễn muốn tìm hiểu xem bước tiếp theo nên đi thế nào.
“Anh hỏi tôi à?” Từ An Hạo cười nói: “Vân Sâm rất ghét tạo scandal, anh cứ nhìn những bài đánh giá trên mạng thì biết, cứ yên lặng mà quay đi.”
Đạo diễn lo lắng hỏi: “Nếu sau này tin tức bị lộ ra thì sao?” “Cấu tặc, chịu chết đi!”
Tiêu Vân Sâm giữ vai Kim Linh rồi đưa cô ta ra chắn trước người.
Một thanh kiếm sắc bén xuyên qua người Kim Linh rồi hướng về Tiêu Vân Sâm ở phía sau. Ở khu tây.
Lam An đã tìm được Thẩm Nhiên tại một xó xỉnh nào đó.
Anh ta xách theo cậu thanh niên đã bất tỉnh vì bị tà ma hút dương khí, vào lúc chuẩn bị quay về, sắc mặt Lam An đột nhiên thay đổi. Đạo diễn gọi Tiêu Vân Sâm đến bên cạnh rồi nói nhỏ: “Thầy Tiêu, cảnh tiếp theo thầy hãy chăm sóc Kim Linh một chút, hai ngày qua trạng thái của cô gái này không được ổn cho lắm.”
Tiêu Vân Sâm hơi nóng ruột, anh ta rủ mắt xuống rồi thản nhiên nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đạo diễn biết Tiêu Vân Sâm đã đồng ý, ông ta cười bảo: “Chúng ta cố gắng hoàn thành sớm đi, hôm nay lạnh quá.” Sau khi mọi người giải tán, Từ An Hạo và đạo diễn liếc nhìn nhau.
Bọn họ rất ăn ý đi ra khỏi phòng nghỉ.
Hai người đứng hút thuốc ở hành lang. Lam An chỉ về phía sau: “Người mà các người muốn tìm đang ở bên trong.”
Tô Vọng và Lý Tử Lan nhanh chóng chạy vào, vẻ mặt của họ không hề có sự vui sướng mà chỉ tràn đầy lo lắng.
Đó là sự lo lắng đối với Thăm Nhiên và cũng bao gồm cả Tần Nguyễn. Có người giúp đỡ nên Linh Phong tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.
Cô ta không phải đối thủ của cây bách vàng, âm khí và sát khí của đối phương quá mạnh, các chiêu thức đều vô cùng độc ác, Linh Phong chỉ có thể miễn cưỡng tránh né.
Với yêu lực vài nghìn năm, Lam An nhanh chóng nghiên ép cây bách vàng. Cho đến khi chiếc xe được đẩy vào phòng phẫu thuật, h0ơi thở của anh ta mới lắng xuống, bác sĩ Trần đã hoàn toàn tập trung vào ca mổ sinh tử này. Đám người Hoắc Khương, Lâm Hạo và Hoắc Chi đứng canh ở cửa.
Bọn họ đang chờ đợi.
Chờ chủ nhân của bọn họ xuất hiện và chờ phu nhân đi ra an toàn. Quản lý của Tiêu Vân Sâm là Từ An Hạo , sau khi biết Tiêu Vân Sâm gặp tai nạn, anh ta đã chạy thẳng đến đây.
Thấy rất nhiều người đang chen chúc trong phòng, Từ An Hạo sốt ruột đuổi họ đi: “Đừng đứng hết ở đây nữa, mọi người tản ra nào.”
Nhiều người chen trong phòng như thế này, cái cây rụng tiền của anh ta sẽ chết ngạt mất. Đạo diễn lo lắng việc này bị phát tán và bị thổi phồng, sẽ khiến bộ phim khó được phát hành.
Từ An Hạo im lặng một lúc rồi nói: “Khi nào Vân Sâm tỉnh lại, anh có thể trực tiếp nói chuyện với cậu ấy, dù sao giấy không thể gói được lửa.”
Cặp lông mày của đạo diễn nhãn càng sâu hơn, ông ta rít một hơi thật sâu, sau đó ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng để giày dập tắt. Lam An thu con quỷ trong tay lại rồi nắm tay Linh Phong rời đi.
Không ai quay đầu nhìn Thẩm Nhiên vẫn còn đang nằm trong con hẻm bẩn thỉu.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Lam An nhìn thấy Tô Vọng và Lý Tử Lan đang được ám vệ nhà họ Hoắc trông giữ. Trong một trụ sở điện ảnh và truyền hình nổi tiếng ở thủ đô.
Tiêu Vân Sâm có một cảnh quay vào tối nay.
Anh ta mặc một bộ quan phục, đội mũ trùm đầu màu đen, trên thắt lưng đeo một mặt dây chuyền ngọc bích sáng long lanh. “Được rồi, khi nào thầy Tiêu tỉnh lại, anh hãy báo cho tôi biết.”
“Anh cứ thoải mái đi, Vân Sâm không nhiều chuyện như vậy đâu, chỉ cần cho cậu ấy một không gian yên tĩnh để quay phim, những chuyện khác chỉ là vấn đề nhỏ.”
Câu nói này như một liều thuốc an thần đối với đạo diễn, sắc mặt ông ta cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Bên trong phòng nghỉ.
Lông mi Tiêu Vân Sâm run lên, một cảnh tượng mờ ảo xuất hiện trong đầu.
Những hình ảnh đó khiến Tiêu Vân Sâm cảm thấy đau khổ, tức giận và tuyệt vọng.
Cảnh tượng quá mơ hồ, thứ duy nhất mà Tiêu Vân Sâm nhìn thấy là một đôi mắt xinh đẹp trông rất quen thuộc.