Câu Xà bư1ớc tới bên cạnh giường, quỳ một chân xuống rồi ghé tai sát vào miệng của Tiêu Vân Sâm để lắng nghe. Đầu ngón tay đang buông thõng ở bên người khẽ run lên.
Nếu Hoắc Chi đã nói vết thương không nhỏ thì chắc là rất nghiêm trọng. Tại bệnh viên tư của nhà họ Hoắc.
Bên trong phòng mổ. Trường Uyên đứng dậy đè vai của Tiêu Vân Sâm: “Chủ nhân, người sao thế?”
“Đau quá! Trường Uyên, tim ta đau quá!” “Theo dõi nhịp tim.”
“Bình thường.” Đối phương đứng nhìn chằm chằm vào phòng mổ, giống hệt hòn vọng thê: “Vẫn đang chờ.”
Nhìn hàm dưới căng thẳng của Tam gia, Hoắc Dịch Dung thầm thở dài. Tần Nguyễn đang nằm bất tỉnh trên bàn mổ, gương mặt tái nhợt, Trần Hằng Phong cũng không thể đưa ra quyết định.
Anh ta liếc mắt ra hiệu với mọi người rồi nhỏ giọng nói: “Chờ tin tức của tôi.” Ánh mắt sắc bén của Tam gia quét về phía ba người, khiến tất cả những người có mặt ở đây đều phải rùng mình.
Tam gia trầm giọng hỏi: “Tình huống thế nào?” Tam gia mím chặt môi, ánh mắt lộ rõ sự tức giận, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên tối hơn.
Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu lạnh như băng: “Không liên quan gì đến cậu.” Anh ta ôm chỗ trái tim rồi gào lên đau đớn.
“Chủ nhân!” Thấy Tiêu Vân Sâm đã tỉnh, Trường7 Uyên hơi khựng lại.
Nghĩ đến việc chủ nhân sợ rắn, Trường Uyên nhanh chóng lùi lại rồi chuẩn bị ẩn nấp. Hoắc Nhị gia khá khó chịu khi nghe thấy lời chất vấn của Lâm Hạo.
Lâm Hạo biết người đến là ai, anh ta không quay đầu mà chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú, dù chưa biết Tần Nguyễn sống chết thế nào, thì vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng cao quý của Hoắc Tam gia. “Phu nhân vào đó bao lâu rồi?”
Hoắc Khương: “Chưa tới hai mươi phút.” Hai mươi phút mà vẫn không có tin tức gì, chứng tỏ tình huống rất nguy cấp.
Hoắc Vân Tiêu nén giận, lạnh lùng chất vấn ba người trước mặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở khu tây? Các người hãy nói rõ ràng cho tôi biết!” Hoắc Tam gia nói giống hệt anh hai của mình.
Ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lâm Hạo lập tức tối sầm. Thấy Trần Hằng Phong đi ra, Hoắc Vân Tiêu bước nhanh tới: “Vợ tôi thế nào rồi?”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tam gia, bác sĩ Trần cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân. Bên trong phòng mổ.
“Huyết áp của bệnh nhân không ổn định, cho thở oxy.” “Tam gia!”
Ba người Hoắc Khương cúi đầu, cung kính gọi. Hoắc Chi bổ sung: “Trên đường đến bệnh viện, phu nhân liên tục dùng tay ôm bụng, tôi không nhìn thấy vết thương, nhưng tại chỗ ngồi trên xe có máu, có lẽ vết thương không hề nhỏ.”
Nghe thấy câu này, đôi mắt đen của Tam gia lạnh như băng, vẻ mặt anh đầy tàn nhẫn. Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Hoắc Vân Tiêu hiện lên vẻ lo lắng, thậm chí hoảng sợ.
Bàn tay Tam gia nắm chặt thành nắm đấm, anh cố gắng đè nén hơi thở cuồng bạo sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Tiêu Vân Sâm thở dài: “Hóa ra mi vẫn còn sống à.”
Có một nỗi buồn và sự mệt mỏi khó tả trong giọng điệu và biểu cảm của anh ta. Hoắc Vân Tiêu không dám tưởng tượng Tần Nguyễn đã đau đớn đến mức nào, anh cũng không chắc chắn bọn họ có thể giữ được đứa con hay không.
Lâm Hạo bước tới trước mặt Tam gia với thái độ không kiêu ngạo hay nịnh nọt, anh ta nói: “Tam gia, nếu người mẹ và đứa bé gặp nguy hiểm, ngài muốn giữ lại ai?” “Giữ lại ai cũng chẳng liên quan gì tới cậu!” Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Cánh cửa bị mở ra từ bên trong. Mặc dù bác sĩ Trần nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vừa rồi anh ta thực sự đã hoảng sợ.
Một đứa trẻ sáu tháng tuổi thì gần như không thể sống được. Hoắc Vân Tiêu biết Tần Nguyễn coi trọng đứa con trong bụng đến mức nào.
Hoắc Khương cung kính báo cáo: “Phu nhân muốn tìm người nào đó, cô ấy và cô Linh Phong, người đến làm khách ở biệt thự Hương Tạ hôm nay, cùng nhau tiến vào một con hẻm nhỏ. Phu nhân không cho chúng tôi đi theo, đến khi chúng tôi nghe thấy tiếng phu nhân kêu lên đau đớn thì cô ấy đã bị thương.” Giọng nói Tiêu Vân Sâm tràn đầy buồn bã, đôi mắt hẹp dài của anh ta tràn đầy nước mắt.
Ánh mắt của Tiêu Vân Sâm trở nên mê man, không còn tỉnh táo như trước nữa. Đột nhiên, Tiêu Vân Sâm mở mắt ra.
Một luồng sá7ng lóe lên trong mắt anh ta, đôi mắt lạnh lùng đó cũng hiện lên sự nguy hiểm và khát máu. Nhưng bây giờ Tần Nguyễn không rõ sống chết, trong lòng anh cảm thấy rất bất an.
Nhịp tim căng thẳng vang lên rất rõ trong bầu không khí yên tĩnh này. Giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự tang thương và nặng nề.
Trường Uyên trợn mắt, màu sắc trong đôi mắt đỏ dần đậm hơn: “Chủ nhân?” Anh ta nuốt nước bọt, nói bằng giọng bình tĩnh xen lẫn một chút hoảng sợ: “Tình huống của Hoắc Tam phu nhân rất tệ, Tam gia, ngài muốn giữ mẹ hay...” “Tôi muốn tất!”
Đôi mắt tàn nhẫn của Hoắc Vân Tiêu trở nên đầy khát máu. Anh vươn tay túm cổ áo bác sĩ Trần: “Tôi muốn cả mẹ lẫn con, hãy tìm mọi cách để họ sống sót, không được thiếu bất kỳ ai!”
Giọng nói đầy lạnh lùng, không hề có một chút tình cảm nào. Hoắc Dịch Dung nhanh chóng bước đến trước mặt mọi người, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
Anh ta đứng bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, hỏi: “Tình hình sao rồi?” “Kiểm tra tim thai.”
“Đứa trẻ bị thiếu oxy trong cơ thể mẹ, rất nguy hiểm...” Đầu ngón tay Trường Uyên khẽ run lên, hắn xúc động đến mức không thể kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể.
Khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Vân Sâm bỗng vặn vẹo đầy dữ tợn. Câu nói đầy tức giận này đến từ Hoắc Dịch Dung vừa vội vàng chạy tới.
Khi biết tin Tần Nguyễn gặp nạn, anh ta ném hết công việc trong tay rồi vội vàng chạy tới. Hoắc Khương thận trọng nói: “Bác sĩ Trần đang ở bên trong, tạm thời chưa có tin tức gì.”
Trước đây, cho dù gặp bất cứ chuyện gì, cho dù là trời sập, Hoắc Vân Tiêu vẫn tỏ ra bình thản như thể nắm được mọi thứ trong tay. Tên thật của anh ta là Trần Hằng Phong, cũng là viện trưởng bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc.
Con ngươi của Trần Hằng Phong run rẩy dữ dội, bất kể anh ta lựa chọn bảo vệ mẹ hay con vào lúc này, xác xuất thành công cũng chỉ có một nửa. Đôi găng tay phẫu thuật dùng một lần của anh ta hơi run rẫy. Tam gia đã liên tục dặn dò trước khi ra ngoài.
Tại sao một người vừa rời nhà mới vài giờ thì đã gặp chuyện? Trần Hằng Phong nhìn thấy hai vị đại thần Hoắc Nhị gia và Hoắc Tam gia đang đứng ở cửa.
Anh ta đeo khẩu trang nên không để lộ ra biểu cảm bất ngờ nào. Ánh mắt Ti2êu Vân Sâm vẫn chưa hoàn toàn tập trung, anh ta híp mắt nhìn người đàn ông tóc dài đang quỳ bên cạnh giường.
Tiêu Vân Sâm h0ỏi với giọng không xác định: “Trường Uyên?” Tiếng bước chân vội vàng vang lên trong hành lang.
Hoắc Khương, Lâm Hạo, Hoắc Chi quay đầu nhìn thấy Tam gia bước tới, sắc mặt anh tái xanh, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm đáng sợ. Khuôn mặt tuấn tú và nghiêm nghị của Hoắc Tam gia, dưới sự bảo vệ của những ám vệ, càng tôn lên khí chất độc đáo của riêng anh. Hoắc Vân Tiêu chạy như bay, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn phòng mổ, một tia nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm đó. “Chủ nhân!” “Viện trưởng Trần, nếu anh vẫn còn trì hoãn thêm nữa, vậy thì cả mẹ và con đều khó mà giữ được.”
Viện trưởng Trần, cũng chính là bác sĩ Trần đã phụ trách khám cho Tần Nguyễn trong thời gian cô mang thai. Đây cũng là lý do tại sao anh không trả lời Lâm Hạo.
Tam gia sẽ không lựa chọn, anh muốn cả Tần Nguyễn và hai đứa con. “Chủ nhân, tôi vẫn còn sống.”
Sắc mặt Trường Uyên dịu đi, hắn cẩn thận vươn tay kéo ống tay áo của Tiêu Vân Sâm.