Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 697: Tất cả thần phật đều tức giận vì tần nguyễn



Cổ của cây bách vàng bị lực Minh Thần trên roi vàng đốt cháy, nhưng hắn như không có cảm giác gì mà nhìn chằm chằm vào bụ1ng của Tần Nguyễn,

Một bàn tay biến thành tay người đang khuấy động trong bụng Tần Nguyễn .

Bảo vật cực 2kỳ quý báu có thể khiến hắn trở thành Thân sau khi nuốt xuống, đang ở ngay trong lòng bàn tay của hắn. Tần Nguyễn lại phát ra một tiếng than nhẹ, âm thanh vừa kìm nén vừa đau đớn khổ sở.

“Cô bé em kiên cường lên, anh lập tức tới gặp em ngay.”

“Um...”
Mấy người Hoắc Khương còn cách Tần Nguyễn một đoạn thấy thế thì gào lên, rồi chạy như bay đến.

Linh Phong đang đứng gần Tần Nguyễn nhất.

Thấy hai mắt cô nhắm nghiên, sắp ngã xuống đất, cô ta vội bước nhanh đi lên phía trước, ôm Tần Nguyễn vào lòng.
Làn da do tà ma biến thành bị cô dùng tay không xé làm đôi.

Sương máu tràn ngập tầm mắt và bắn tung tóe lên khuôn mặt đau đớn và vặn vẹo của Tần Nguyễn .

Bàn tay của cây bách vàng trong bụng cô đã bị rút ra, máu đỏ nhuộm đẫm quần áo ở phần bụng.
Mây đen bay nhanh, gió kêu gào kèm theo đó là tia chớp và sấm sét vang dội.

Dư0ờng như tất cả Thân Phật đều đang tức giận vì Tần Nguyễn.

Cơn thịnh nộ của bầu trời, nhấn chìm tiếng hét đau đớn của cô.
Giọng điệu của Tam gia mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, anh hỏi bằng hơi thở không ổn định.

Ba người ngồi trong xe đều đang rất lo lắng, không một ai trả lời câu hỏi của anh.

Từ loa ngoài của di động truyền đến những tiếng sột soạt.
Tay Tần Nguyễn vẫn còn ôm bụng, cảm giác dinh dính ở trên tay là do máu chảy ra từ vết thương của cô.

“Nguyễn Nguyễn?”

Giọng nói nhẹ nhàng và đầy lo lắng của Hoắc Tam gia vang lên.
m thanh ra lệnh vang lên: “Mở loa ngoài!”

Lâm Hạo bật loa ngoài, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Tam gia vang lên trong con hẻm mờ tối.

“Hoắc Khương, đã liên hệ với bên nhà chính chưa?”
Đầu bên kia nhanh chóng kết nối.

Tiếng nói trầm thấp của Tam gia vang lên: “Lâm Hạo?”

Giọng nói có chút mệt mỏi, lại lộ ra vẻ lười biếng.
Lâm Hạo: “Khu tây ạ, chúng tôi lập tức xuất phát đến bệnh viện.”

Hoắc Tam gia trầm giọng hỏi: “Hoắc Khương ở bên cạnh cậu?”

Lâm Hạo: “Ở đây ạ.”
Ông ta chạy như bay, miệng ra lệnh cho Hoắc Chi đang đi theo bên cạnh: “Hoắc Chi, gọi điện thoại cho nhà chính, liên hệ với Nhị gia, chúng ta phải nhanh chóng đưa phu nhân đến bệnh viện. Trên đường đi cần khởi động biện pháp khẩn cấp cấp 1, không được chậm trễ một giây nào hết, tốc độ phải nhanh!”

“Tôi đi ngay!” Hoắc Chi lao ra khỏi con hẻm nhỏ như một trận gió.

Hoắc Khương nói với Lâm Hạo: “Cậu đi liên hệ với Tam gia, nói cho chủ nhân biết tình huống của phu nhân!”
Trong con hẻm nhỏ, ánh mắt tràn đầy âm u lệ khí của Tần Nguyễn nhìn xuống cây bách vàng đã chết, và hóa thành lệ quỷ.

Vẻ mặt Tần Nguyễn tàn nhẫn vô tình, bên trong đôi mắt rét lạnh của cô bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, cô nói, gắn từng chữ: “Nếu như con của ta có vấn đề gì, ta sẽ để mi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, để thế gian này không còn tồn tại cây bách vàng may mắn nữa!”

Lúc mấy người Hoắc Khương vội vàng chạy tới, họ bị khí thế nguy hiểm và đáng sợ của Tần Nguyễn dọa cho đứng hình tại chỗ.
Lâm Hạo đưa di động đến bên tai Tần Nguyễn.

Tam gia dịu dàng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em không sao chứ?”

“Um...”
Gã này đụng vào người mà Lam An dùng mạng để bảo vệ, chắc chắn hắn sẽ phải chết.

Mấy người Hoắc Khương, Lâm Hạo chạy tới và giành lấy Tần Nguyễn từ trong tay của Linh Phong.

Là một trong những thủ lĩnh cao cấp nhất của đội ám vệ, Hoắc Khương bé Tần Nguyễn dù đã ngất đi nhưng vẻ mặt vẫn còn rất đau đớn, và nhanh chóng nện bước rời đi.
Bị Tần Nguyễn cắt ngang, khiến nó rơi vào hoàn cảnh bị mất cơ thể máu thịt, máu nóng của cây bách vàng gần như muốn xông lên đỉnh đầu.

Tần Nguyễn gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực để nói câu vừa rồi, cuối cùng cơ thể cô cũng không thể chịu đựng được nữa mà từ từ ngã về phía sau.

“Phu nhân!!!”
Bên ngoài con hẻm nhỏ, nhóm Hoắc Khương nghe thấy tiếng hét xé ruột xé gan của Tần Nguyễn thì đều hãi hùng khiếp vía.

Gần như là cùng một lúc, bọn họ điên cuồng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Nhìn sự biến hóa cực đoan của thời tiết mà sắc mặt người nào cũng đều tái đi.
Có vẻ Tần Nguyễn nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Tam gia ở bên tai, nên cô khẽ lên tiếng.

Hoắc Khương lái xe trên con đường rộng rãi, ông ta gần như biến chiếc ô tô sang trọng này thành máy bay.

Tốc độ nhanh đến mức không thể bắt hết được cảnh vật hai bên đường.
Bọn chúng đang gọi mẹ ơi, chúng nói cho cô biết chúng cũng đau quá.

Tần Nguyễn nâng đôi mắt đen kịt của mình lên, cô vươn bàn tay run rẩy kéo cây bách vàng bị roi vàng trói chặt đến trước mặt.

Một đôi tay mảnh khảnh bắt đầu xé rách từ da đầu của con tà ma trước mặt.
Lâm Hạo há to miệng, anh ta nói, giọng hơi rung: “Tam gia, Tần Tiểu Ngũ xảy ra chuyện rồi, cô ấy...”

“Các người hiện đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh chất vẫn đầy lạnh lẽo và uy nghiêm của Tam gia.
Mặt Lâm Hạo tái xanh, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang ở trong ngực Hoắc Khương, tay cô rũ xuống đung đưa trong không trung, cơ thể không có bất kỳ phản ứng gì.

Dáng vẻ này của cô giống như là đã chết rồi vậy.

Anh ta siết chặt hai nắm đấm, rồi lấy điện thoại ở trong túi ra, bầm số của Hoắc Tam gia.
Hoắc Khương không dừng bước chân, ông ta trả lời: “Hoắc Chi đang liên hệ với Nhị gia rồi ạ.”

Tam gia nói: “Tôi sẽ thông báo cho đội y tế dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị, nhiệm vụ thiết yếu nhất bây giờ của các người là đưa phu nhân đến bệnh viện an toàn.”

Hoắc Khương bể Tần Nguyễn đi ra khỏi con hẻm nhỏ, ông ta đáp: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Bọn họ đoán Tam gia hắn là đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Hoắc Chi đang ôm Tần Nguyễn, cô ta cúi đầu nhìn bụng của cô, bộ quần áo sáng màu bị rất nhiều máu đỏ nhuộm đẫm. Hoắc Chi nhẹ giọng lên tiếng: “Chủ nhân, trên bụng phu nhân có rất nhiều máu.”

“Ram!”
Đau quá...

Bụng Tần Nguyễn đau đến mức cô chỉ muốn chết đi cho xong.

Bên tai cô dường như nghe thấy được tiếng khóc của hai đứa trẻ trong bụng.
Cho dù cách điện thoại di động, thì cả ba người bên trong ô tô đều có thể cảm nhận được sự bạo ngược của Tam gia. “Um...”

Ở khoang sau, Tần Nguyễn vô thức phát ra một tiếng rên khẽ.

Hoắc Chi cúi đầu nhìn cô, cô ta nhẹ giọng gọi: “Phu nhân?”
Người cô bê bết máu, hai tay ôm bụng, đôi mắt lạnh lùng đầy căm phẫn.

Khuôn mặt của cây bách vàng vặn vẹo, ánh mắt như những lưỡi dao sắc bén của nó quét qua Tần Nguyễn, nó giận dữ hét lên: “Tao muốn ăn mày, ăn thịt mày!!!”

Chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi là nó đã có thể ăn trọn vẹn hai linh thể tràn đầy linh lực của trời đất kia rồi.
Trên đường đi, đoàn xe chạy một đường thông suốt không hề bị cản trở.

Trên con đường dẫn đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc, đừng nói là một chiếc xe cũng không có, mà cả đoạn đường này đều là đèn xanh.

Đây là đặc quyền mà nhà họ Hoắc mở ra cho phu nhân trong đêm nay.
Dù Tần Nguyễn đang mang thai đôi, nhưng Linh Phong ôm cô cũng không phí sức chút nào.

Hồn thể của cây bách vàng vẫn còn bay lơ lửng ở phía đối diện.

Ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của Linh Phong đâm về phía hắn, giọng nói thanh tạo dễ nghe vang lên: “Mày phải chết.”
Trời đất biến sắc, sấm sét gầm vang.

“Ầm ầm!!”

Từng tiếng s2ấm sét dữ dội đánh xuống.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng động.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, khát máu đáng sợ của Hoắc Tam gia truyền đến: “Các người đều là lũ vô dụng sao!”

Cơn giận dữ dội và giọng nói lạnh lùng đã phá tan hoàn toàn hình tượng nhẹ nhàng trước đây của anh.
Cuộc gọi giữa Lâm Hạo và Hoắc Tam gia vẫn chưa kết thúc.

Hoắc Khương sắc mặt u ám hãi hùng ngồi ở ghế lái, còn Lâm Hạo ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Còn Hoắc Chi ngồi ở phía sau ôm lấy Tần Nguyễn, phòng ngừa vì tốc độ xe quá nhanh khiến cô ở ghế sau bị va chạm. “Tình hình phu nhân thế nào?”
Vinh hạnh đặc biệt này chỉ giới hạn cho các trưởng lão ở trong Nội Các, và những người có thân phận cao quý trong gia tộc.

Lộ trình hơn nửa tiếng đồng hồ đã được rút ngắn chỉ còn một nửa thời gian.

Hoắc Khương chỉ dùng 12 phút để đến bệnh viện.

Trước cổng bệnh viện có hơn chục người đứng chờ sẵn, là đội ngũ y tế đã túc trực sẵn sàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.