Nghe giọng của Lý Tử Lan không được bình thường, cô đứng thẳngk người, ngẩng đầu nhìn đối phương. Lý Tử Lan đứng trước mặt cô, Tần Nguyễn phát hiện trên người cô bạn mình có khí huyết sát nồncg đậm. Cô nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tô Vọng và Thẩm Nhiên đâu?” Vẻ mặt Lý Tử Lan hoảng sợ: “Bọn họ xảy ra chuyện ở trên lầu rồia, cậu cách nơi này xa một chút!” Cô ta đưa tay muốn đấy Tần Nguyễn đi, để có cách xa nơi này. Nhưng tay còn chưa đụng được vào người thì đã bị Hoắc Khương nắm chặt lấy cổ tay rồi. Giọng nói của cô dịu dàng như nước, bên trong đôi mắt nhuốm một tia lạnh lùng khát máu, sát khí từ trong cơ thể cô nhanh chóng tràn ra. Tần Nguyễn tiến lên ôm lấy Lý Tử Lan, sau đó quay đầu nhìn về phía Lam An .
Cô mở miệng ra, còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã gật đầu: “Tôi đi xem một chút.” Dứt lời, Lam An nháy mắt biến mất tại chỗ. Nếu như hai chân của đối phương không rời khỏi mặt đất, nếu trên thân người này không dính đầy máu tươi, thì Tô Vọng đã nghĩ đây chính là người anh em tốt bình thường của mình rồi.
Anh ta cúi đầu, trên trán toát ra mồ hôi tạo thành từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Thẩm Nhiên đứng ở trước mặt Tô Vọng, hắn nhếch môi cười, để lộ khuôn miệng đầy máu đỏ và hàm răng sắc nhọn. Anh ta run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, ẩn cho màn hình điện thoại sáng lên.
Trước mắt, anh ta chỉ cách cửa phòng vệ sinh có hai, ba bước chân. Tô Vọng cất tiếng gọi: “Thẩm Nhiên ?” “Rộp rộp...” Cảnh tượng này khiến Lý Tử Lan nhìn ngây người. Cô ta ghé vào trong ngực Tần Nguyễn , cả người đều có cảm giác không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy. Tần Nguyễn giao người trong ngực cho Lâm Hạo: “Từ Lan, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi trước đã, để tôi đi lên lầu nhìn xem sao.”
“Không được, Tần Nguyễn, trên lầu có quỷ đấy!” Lý Tử Lan bắt lấy tay của cô, sống chết cũng không chịu buông ra. Ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn Lý Tử Lan, ông ta nói, giọng lạnh như băng: “Không được đụng lung tung, có chuyện gì nói mồm là được rồi!”
Cổ tay của Lý Tử Lan đau đến mức ánh sáng trong đồng tử không thể tụ lại được, bởi vì cô ta đang cực kỳ sợ hãi. Tần Nguyễn giải cứu cổ tay của Lý Tử Lan khỏi tay Hoắc Khương. Cô dùng âm thanh nhẹ nhàng hỏi: “Tô Vọng và Thẩm Nhiên đã xảy ra chuyện gì?” Cơ thể Lý Tử Lan run rẩy, nước mắt không nhịn được mà trào ra. Cô ta lật tay cầm lại tay của Tần Nguyễn, cô ta nói mà giọng run nhè nhẹ: “Trên kia có thứ không sạch sẽ, anh Tô Vọng đi cứu Nhiên rồi, Tần Nguyễn à, cậu đi mau đi, nơi này không an toàn đâu.” Tần Nguyễn vỗ vỗ bả vai của Lý Tử Lan, cô trấn an cô bạn: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” Cô cứng rắn giật tay của Lý Tử Lan ra, rồi vội vàng dẫn theo Hoắc Khương và Hoắc Chi cùng đi lên lầu.
Trên lầu. Lúc Tô Vọng xoay người đi tìm Thẩm Nhiên, anh ta nghe thấy tiếng nhai nuốt khiến anh ta rùng mình càng ngày càng nhanh hơn.
Anh ta càng đến gần, âm thanh càng thêm rõ ràng. Đáp lại anh ta là tiếng nhai nuốt rùng mình. Tô Vọng lấy hết dũng cảm đi về phía trước hai bước. Anh ta đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, và chĩa màn hình sáng đèn của điện thoại vào bên trong. Trên mặt đất có chân tay bị đứt lìa, các mảnh cơ thể, nơi nào cũng có máu me be bét. Bên trong căn phòng tắm nhỏ hẹp giống như một dòng sông máu, không có một chỗ nào là không dính máu đỏ tươi.
Nhưng cảnh tượng khiến da đầu Tô Vọng tê dại nhất chính là bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm trong phòng tắm và đưa lưng về phía anh ta. Thẩm Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, hai tay giống như đang cầm thứ gì đó, đầu không ngừng chuyển động. Và tiếng rột rột rùng mình kia phát ra từ chỗ của cậu ta. Chân Tô Vọng như nhũn ra, tay phải tóm chặt lấy khung cửa phòng vệ sinh mới miễn cưỡng có thể ổn định được cơ thể. Anh ta ngập ngừng gọi một tiếng: “Thẩm Nhiên ?” Tiếng gọi nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Đừng nói là Thẩm Nhiên bên trong phòng vệ sinh, ngay đến cả Tô Vọng cũng nghi ngờ vừa rồi mình chỉ hơi giật giật mép chứ không hề phát ra âm thanh nào. “Xột xoạt... Rột rột...” Theo tiếng nhai nhanh chóng, phòng vệ sinh yên tĩnh trở lại. Ngay sau đấy, có thứ gì đó bị Thẩm Nhiên ném ra đằng sau. Tô Vọng vô thức đón lấy và cảm thấy trên tay dinh dính. Cảm giác cầm dị vật này nằng nặng, lạnh buốt. Khi ngón tay sờ vào các góc cạnh của đồ vật thì có cảm giác mềm mềm. Tô Vọng chậm rãi cúi đầu xuống, mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại mà nhìn thấy được ở trong tay mình là một đoạn xương cốt trắng trắng đỏ đỏ. Chỗ đầu ngón tay của anh ta sờ được là phần thịt vụn chưa được gặm sạch. “Qe!” Hắn vươn tay đụng vào Tô Vọng, chuẩn bị tiếp tục ăn một bữa tiệc lớn.
“Bành!”