Tô Vọng, Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan đã quen với bầu không khí này, cả ba lê tấm thân mệt mỏi lên trên lầu. Lý Tử L2an đi phía sau, thấp giọng phàn nàn: “Tại sao hôm nay em có cảm giác lạnh thế nhỉ, còn có cảm giác u ám nữa.” Cô ta vừa nói vừa xoa cánh t7ay, dù cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được trên cánh tay đang nổi một lớp da gà. Tô Vọng cũng phát giác có gì đó không bình thường. Kh7ông biết là do thời tiết hay là do tác dụng tâm lý nữa.
Nghe Lý Tử Lan nói như vậy, lông tơ toàn thân anh ta như muốn dựng đứng hế2t cả lên: “Em đừng nói nữa!” Lý Tử Lan: “Em nói thật đấy, các anh không có cảm giác gì sao?” Tô Vọng mạnh miệng: “Không có cảm giác gì!” T0rong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Nhiên vẫn giữ im lặng, để lộ ra bầu không khí quá quạnh quẽ. Lý Tử Lan vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, cô ta mò mẫm đi đến bên cạnh Tô Vọng, nắm lấy áo của anh ta rồi run giọng nói: “Anh có thấy vết máu ở trên vai anh Nhiên không.”
“Tí tách... tí tách...” Tiếng nước nhỏ giọt vang lên, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí. Tô Vọng ở trong bóng tối khẽ hé miệng, cơ thể trở nên cứng ngắc.
Những gì anh ta nhìn thấy không chỉ là máu, mà còn có một bàn tay cháy đen đang đặt trên vai Thẩm Nhiên . Tiếng bước chân lên tầng của Thẩm Nhiên vẫn còn tiếp tục. Lý Tử Lan hét lên, như thể cô ta đang rất sợ hãi vậy. “Ôi ĐM! Bà cô của tôi ơi, em gọi hồn đấy à!” Tô Vọng bị giật nảy mình vì tiếng hét này. Nhưng Thẩm Nhiên không hề hay biết, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Khi Tô Vọng lau mồ hôi trên trán, anh ta cũng nhận thấy có điều khác lạ. Chiếc đèn trên đầu vụt tắt.
Cả ba người chìm vào trong bóng tối, hô hấp của họ đều trở nên nhẹ hơn. Lý Tử Lan bị anh ta giãy một cái, suýt ngã trên bậc thang.
Cô ta ổn định lại cơ thể rồi cũng đuổi theo. Bọn họ đã sống ở đây một thời gian, có thể tìm đường về nhà ngay cả khi tối thui không nhìn thấy gì. Tô Vọng và Lý Tử Lan đứng ở cửa tầng bốn, nhìn cánh cửa mở rộng, trên đầu hai người đều toát ra một lớp mồ hôi. Lý Tử Lan ngập ngừng hỏi: “Có phải anh Nhiên bị thương không nhỉ?” Cho dù biết khả năng này rất nhỏ, cô ta vẫn hy vọng Thẩm Nhiên chỉ là bị thương, chứ không muốn nghĩ chuyện quá phức tạp. Tô Vọng thấy rõ trên người Thẩm Nhiên không chỉ có máu, mà còn có một cái tay âm khí âm u nữa. Trong lòng anh ta biết Thẩm Nhiên chắc chắn không phải chỉ là bị thương đơn giản như vậy.
Anh ta mím chặt môi, lấy hết dũng khí đi vào trong nhà. Trong phòng khách lộn xộn không tìm thấy Thẩm Nhiên đâu. Tô Vọng hét lớn: “Thẩm Nhiên , Thẩm Nhiên cậu ra đây!” “Cái gì thế?”
Thẩm Nhiên đi từ trong nhà vệ sinh ra, mặt mày cau có không kiên nhẫn nhìn Tô Vọng. Dưới ánh đèn sáng choang trong phòng, dáng vẻ thư sinh của cậu ta trở nên rõ ràng, trên hai tay của cậu ta có nước, quần áo sạch sẽ, không có bất kỳ thứ kỳ quái nào.
Tô Vọng nhanh chân đi đến trước mặt Thẩm Nhiên rồi sờ lên đầu vai của cậu ta. Cô ta đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, luôn có cảm giác xung quanh có yêu ma quỷ quái nào đó.
“Tô Vọng, Nhiên, em sợ quá!” Giọng nói nghẹn ngào vang lên trong không gian yên ắng. Tô Vọng cũng không dám cử động, trong bóng tối anh ta khóa chặt vị trí của Lý Tử Lan rồi trầm giọng nói: “Tử Lan, em qua chỗ anh đi.”
“Em... em không cử động được.” Lý Tử Lan sắp khóc đến nơi, chân cô ta quá run, không thể cử động được. Lý Tử Lan ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhiên , vừa nhìn, mặt cô ta đã biến sắc.
Ánh đèn vàng lờ mờ trên đầu lại lóe lên, cô ta đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vai của Thẩm Nhiên .
“Anh Nhiên!” Tô Vọng cắn răng, cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy mà mò mẫm đến bên cạnh Lý Tử Lan. Anh ta cầm lấy tay đối phương, trong lòng bàn tay của hai người đổ đầy mồ hôi, nên trong lúc nhất thời không biết là mồ hôi của ai.
“Rắc rắc... Rắc rắc...”
Bỗng có tiếng nhai nuốt kỳ lạ vang lên, Lý Tử Lan và Tô Vọng nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Anh ta vừa run vừa nói: “Tử Lan, chúng ra rút lui trước.”
Rời đi mới là cách tốt nhất.
Về phần Thám Nhiên, cứ rời khỏi nơi này đã rồi tính sau. Tiếng bước chân đều đều, truyền rõ vào trong tại Tô Vọng cùng Lý Tử Lan. Tô Vọng đột nhiên hét lên: “Thẩm Nhiên !” Tiếng bước chân không ngừng, vẫn tiếp tục, như thể không nghe thấy tiếng gọi sau lưng. “Cộc cộc...” Tiếng bước chân trở nên nặng nề.
Rất nhanh tiếng bước chân biến mất, ngay sau đó là tiếng mở cửa vang lên.
Tô Vọng khẩn trương nuốt nước bọt, bước nhanh chân đuổi theo. Khi Lý Tử Lan sắp ra khỏi cửa, cửa căn phòng lại đột nhiên tự đóng sầm lại. Gió lạnh thổi qua, bầu không khí khiến cho người ta ngạt thở. Đèn trên trần nhà nhấp nháy với tần suất liên tục. “Bum!”
Bóng đèn bụi bặm nổ tan tành. Những mảnh thủy tinh bay khắp nơi.
Tô Vọng cảm giác rõ ràng má mình bị mảnh thủy tinh làm xước. Anh ta và Lý Tử Lan bị tấn công trở tay không kịp, họ vô thức ngừng thở. Nhưng Thẩm Nhiên bị Tổ Vọng kéo đi lại có động tác. Anh ta hất tay của người anh em tốt ra, rồi máy móc quay người đi trong bóng tối tới phòng vệ sinh. Tô Vọng đè thấp âm thanh, quát: “Thẩm Nhiên , cậu đi đâu vậy?” Không ai để ý tới anh ta, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân rất rõ ràng của Thẩm Nhiên. Da đầu Lý Tử Lan tê dại, toàn thân cô ta bị bao phủ bởi sự kinh hãi. Lý Tử Lan: “Bỏ mặc Nhiên à?”
“Giờ không quan tâm được nhiều như vậy đâu, rút lui trước đã!” Khát vọng sống sót của Tô Vọng xông lên đầu, anh ta không để ý bóng tối kinh dị xung quanh mà lôi kéo Lý Tử Lan đi ra cửa.
Cửa phòng cách bọn họ chỉ có mấy bước chân. Tô Vọng đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, và cảm thấy tay mình dinh dính. Loại xúc cảm này và mùi máu tươi quanh quẩn ở khoang mũi khiến trong lòng anh ta có linh cảm không lành. Cảm giác dinh dính trên tay, chỉ cần thoáng tưởng tượng một chút thôi cũng có thể làm cho anh ta tê dại cả da đầu. Tay Tô Vọng dùng sức vặn mạnh, trong không gian yên tĩnh vang lên âm thanh ma sát nhớp nháp. Anh ta kéo mạnh cánh cửa.
Cứ nghĩ rằng sẽ phải phí sức một phen mới có thể mở được cửa. Nhưng không ngờ chỉ cần hơi vặn mạnh thôi, cửa đã được mở ra. Tô Vọng mừng rỡ, nghĩ đến Thẩm Nhiên vẫn còn ở trong phòng vệ sinh, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn lại Lý Tử Lan. Mượn ánh đèn lờ mờ ngoài cửa, anh ta thấy được gương mặt mơ hồ của cô ta. Chẳng cần nhìn rõ anh ta cũng biết, nhất định Lý Tử Lan đã sợ đến tái mặt rồi. Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt. Tô Vọng bỗng nhiên đây Lý Tử Lan ra ngoài cửa.
Anh ta cắn răng quát: “Tìm người đến giúp, anh đi tìm Nhiên!” Lý Tử Lan đứng ở ngoài cửa mà trợn mắt há hốc mồm. Cô ta đứng trơ mắt nhìn cánh cửa bị Tô Vọng sập mạnh, đóng lại.
Lý Tử Lan đứng ngẩn người tại chỗ mất mấy giây, sau đó cô ta lập tức quay người chạy xuống dưới lầu. Khi chạy xuống lầu, Lý Tử Lan nghe thấy rõ ở trên lầu truyền đến những tiếng kêu chói tại không giống như của con người.
Cơ thể cô ta không ngừng run rẩy, khi chạy xuống cầu thang còn suýt ngã. Tiếng bước chân hoảng hốt vang lên trong hành lang.
Tại lối vào của khu tây, có mấy chiếc xe sang trọng lái vào bên trong. Trên đường đến đây, Tần Nguyễn đã nghe Lam An nói rằng mấy người Tô Vọng bị tà ma quấn thân. Vì thế mà cô đã cảm thấy rất bất an suốt dọc đường đi. Lần này Tần Nguyễn ra ngoài, cả Hoắc Khương lẫn Lâm Hạo đều đi theo cô, ở chiếc xe ô tô phía sau còn có cả Hoắc Chi và hơn mười ám vệ của nhà họ Hoắc.
Lam An chỉ đường cho Hoắc Khương: “Rẽ trái.” Hoắc Khương nghe vậy thì đánh tay lái cho xe rẽ trái. Lam An có thể lần theo hơi thở trên người Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên để tìm tới chỗ của bọn họ.