Thẩm Nhiên không chịu nổi lực sát thương từ yêu lực mấy nghìn năm của Lam An , từ trong miệng hắn phát ra tiếng kêu1 thê lương thảm thiết. Một đôi huyết cầu rơi xuống đất, lăn lóc trên nền nhà cũ kỹ. m khí huyết sát lập tức bị Tần Nguyễn hấp thu.
Bàn tay cô đặt trên đầu con quỷ đói chậm rãi ấn xuống. Bàn tay trắng trẻo mềm mại giữ nguyên, cho đến khi hồn thể của đối phương trở nên suy yếu, gần như trong suốt. Hoắc Khương vừa đón được Tô Vọng thì cánh cửa bị Tần Nguyễn đóng sầm lại từ bên trong. “A a a!! Đau quá!!!”
“Tha cho tôi đi, tôi không tiếp tục ăn thịt người nữa đâu!” Tên này mặc một bộ quần áo rách rưới, hồn thể gầy guộc như da bọc xương, xương gò má khá cao và hốc mắt trũng sâu. Dáng vẻ7 này còn không phải là một con quỷ chết đói à. Những cành cây chỗ vai phải của Lam An vẫn không ngừng mọc ra những chiếc lá thay thế2 cho chiếc đã bị sử dụng.
Vô số những chiếc lá giống như lưỡi dao tấn công về phía con quỷ chết đói. Trong nháy mắt, đối phư0ơng đã giơ tay đầu hàng. “Đủ rồi, đau quá! Tha cho tôi!!!” “Sao em lại tới đây?!”
Nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, Tô Vọng có phản ứng giống y hệt như Lý Tử Lan. Bọn họ đều không muốn Tần Nguyễn xuất hiện lúc này. Nhất là trong tình huống rõ ràng cô đang có thai, bọn họ càng thêm lo lắng cho sự an toàn của cô hơn. “Anh đi trước đi!” Tần Nguyễn không có thời gian giải thích với anh ta.
Cô kéo Tô Vọng ra cửa rồi ném người cho Hoắc Khương: “Trông chừng anh ấy!” Khoảnh khắc cửa đóng lại, tiếng kêu thảm thiết của con quỷ đói lọt vào trong tại ba người ngoài cửa.
Biểu cảm của bọn họ có thể nói là vô cùng đặc sắc. Thậm chí họ còn nghi ngờ không biết có phải tại mình nghe nhầm hay không. Mặt Tần Nguyễn đột nhiên biến sắc, vẻ mặt vốn đã không hài lòng càng bị mây đen bao phủ. Gã này lại dám có ý đồ với hai đứa con trong bụng cô, đúng là không muốn sống nữa rồi. Tần Nguyễn vươn tay, chụp vào đỉnh đầu của con quỷ đói. “Thiên Đường có lỗi không đi, Địa Ngục không lối lại muốn xông vào à, đúng là tự tìm đường chết!” Dứt lời, không cho quỷ đói mở miệng giải thích, lực Minh Thần trong lòng bàn tay của cô bắt đầu hấp thụ khí huyết sát trên người đối phương. Vừa mới được thở dốc một chút, con quỷ đói lại rơi vào cảnh đau đớn vì hồn thể bị xé rách. Lần này, cơn đau ập đến khiến hắn còn không thể kêu cứu.
Gương mặt vốn xấu xí của quỷ chết đói trở nên dữ tợn kinh khủng dị thường, và vì quá đau đớn mà hai mắt không thể kiểm soát được rớt ra ngoài. Hồn thể của con quỷ chết đói vẫn duy trì ở hình dạng da bọc xương, hắn nhe răng, phát ra những tiếng kêu la oai oái.
Lam An không hề bị đả động, đòn công kích của anh ta không giảm, trái lại còn tăng hơn. Một cái tay khác của Tần Nguyễn chậm rãi đưa ra. Tiếng xoẹt rất nhỏ vang lên. Cô dùng tay không để xé xác con ác quỷ này. Tần Nguyễn vứt tay chân đứt lìa của hồn thể xuống mặt đất, còn đầu với mình thì bị ném vào tường cách đó không xa.
Nếu là vật thật, chắc chắn sẽ phát ra tiếng vang trầm nặng. Tần Nguyễn vẫn còn tiếp tục. Cô ra tay đơn giản thô bạo, không chơi bất kỳ chiêu trò gì. Trong bụng đói không chịu nổi, rất muốn hút dương khí của con người, hoặc ăn thịt tươi mới. Tần Nguyễn đi ngang qua Lam An mà không dừng lại. Cô đi đến trước mặt con quỷ đói, từ trên cao nhìn xuống đối phương, trong mắt lấp lóe ánh sáng âm trầm đáng sợ.
Có một mùi rất thơm phả vào mặt quỷ đói. Con quỷ chết đói bỗng nhiên ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt tham lam ghê tởm của mình. Đôi mắt đen nhánh của nó nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn. Mùi thơm thức ăn này đang thôi thúc hắn ra tay hành động, nuốt món ngon vào trong bụng. Con quỷ chết đói liếm liếm môi, phần hầu hết trên chiếc cổ khô gây khẽ chuyển động, liên tục làm ra động tác nuốt xuống. Trong phòng. Tần Nguyễn đứng ở cửa ra vào, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lam An vừa quay đầu lại. Lam An nói, giọng rất lạnh: “Có muốn xé xác nó không?” Giọng điệu của anh ta rất bình thản, giống như đang hỏi Tần Nguyễn về chuyện thường ngày vậy. “Để đẩy cho tôi!” Tần Nguyễn từng bước tới gần, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, trong mắt hiện lên lệ khí rét lạnh. Lam An rút yêu lực dùng để khống chế con quỷ đói về. Quỷ đói bị một làn sương mỏng màu đen quấn quanh, hồn thể không ổn định, ngồi thụp xuống đất. Niềm vui khi được tạm thời thả ra khiến quỷ đói có ảo giác mình đang còn sống. Trải nghiệm vừa rồi giống như quay trở về cơn đau lúc chết đi vậy.
Không, phải nói là đau đớn gấp vạn lần mùi vị chờ đợi cái chết ập đến. “A a a!!!”
Cuối cùng thì quỷ chết đói cũng có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tiếng hét muốn phá cuống họng cất cao lên, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Những chiếc lá nhìn như mỏng manh không có tí lực sát thương nào, lại như những lưỡi dao cắt vào da t2hịt của hắn.
Hắn cũng không còn cách nào giữ được hình dạng của Thẩm Nhiên nên nhanh chóng lộ ra bộ mặt thật xấu xí của mình7. Điều khiến người ta rùng mình chính là, rõ ràng cô đang làm chuyện rất hung tàn nhưng lại giống như đang trên lớp học nghệ thuật cắm hoa vậy, từng cử động của cô đều rất đẹp mắt, Lam An đứng ở phía sau, bình tĩnh quan sát tất cả những điều này.
Cảnh tượng trước mắt đã quá quen với anh ta, vẻ mặt của anh ta cũng không có gì kinh ngạc. Tần Nguyễn ném mô sụn cuối cùng xuống đất như rác rưởi, trong tay cô đã không còn vật gì. Cô phủi tay, mắt nhìn xuống các mảnh da, biểu mô, cơ bắp và tổ chức thần kinh vỡ vụn nằm lả tả trên mặt đất.
Dù không có chút máu me nào, nhưng cảnh này cũng khiến người ta cảm thấy kinh dị.