Tô Tĩnh Thư cất tiếng nói, giọng điệu đầy ẩn ý: “Con bé này cũng có chút thú vị đấy.” Tưởng là được Tô Tĩn2h Thư khen, Công Tôn Vi hơi thở phào. Linh Phong hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cô ấy quan trọng như vậy cơ à?” Khuôn mặt đẹp lộng lẫy của Lam An lộ ra vẻ nghiêm nghị, ánh mắt nặng nề. Anh ta gật đầu, trầm giọng nói: “Còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi.” Linh Phong nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi dời mắt đi chỗ khác, cô ta lạnh lùng nói: “Để tôi suy nghĩ lại.”
“Giải quyết xong chuyện trước mắt đã, đi thôi.” Đảo mắt một cái, Đại tiểu thư nhà họ Tô đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Công Tôn Nghị thấy cảnh này thì cười sung sướng: “Tam gia, anh có bản lĩnh thật đấy. Cái cô Tô Đại tiểu thư này ngông cuồng vô cùng, không hiểu sao ở trước mặt anh lại giống như chuột thấy mèo vậy.” Hai người nắm tay nhau, cùng đi vào khu tây. Trên đường đi, bọn họ cảm giác được có người đi theo sau lưng nhưng cũng không để tâm. Nhân loại quá yếu ớt, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với họ. Bây giờ là lúc chạng vạng. Có rất ít ánh sáng có thể chiếu vào những tòa nhà nhỏ đổ nát của khu tây. Nơi này tối tăm, dơ dáy và tràn đầy hơi thở bẩn thỉu. Lam An và Linh Phong sánh bước bên nhau thu hút sự chú ý của nhiều người. Trong đó bao gồm cả ba người Thẩm Nhiên, Tô Vọng, Lý Tử Lan đang ra ngoài kiếm ăn. Lý Tử Lan ngồi ở quầy hàng bên ngoài cửa hàng mì vằn thắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lam An và Linh Phong đang chậm rãi đi tới.
Đôi mắt kẻ màu khói của cô ta sáng rực lên. “Nhìn kìa, bên kia có hai cực phẩm.” Tô Vọng và Thẩm Nhiên đang mải mê ăn mi, thậm chí không thèm đáp lại cô ta. Gương mặt tuấn tú nhã nhặn của anh xuất hiện, nghe được động tĩnh, Tô Tĩnh Thư lập tức quay đầu. Khí thể cao quý kiêu ngạo của Đại tiểu thư nhà họ Tô thoắt cái bị giấu đi. Cô ta ngây người nhìn chằm chằm Hoắc Tam gia, miệng há to nhưng lại không nói nên lời. Còn Hoắc Vân Tiêu nhìn Tô Tình Thư, gương mặt nhẹ nhàng nhã nhặn vẫn như thường ngày.
Anh cất tiếng nói trầm thấp lành lạnh: “Tô tiểu thư, lần sau có nhàm chán thì cũng đừng làm phiền vợ tôi, cơ thể cô ấy không được tiện lắm, nếu xảy ra chuyện gì thì không tốt để xử lý đâu.” Cô ta mở to hai mắt, đôi mắt bỗng nhiên nheo lại, bên trong đáy mắt ẩn chứa sự không cam lòng và bí mật mang theo oán hận cùng ghen tị sâu sắc. “Tại sao không thể?” Tô Tĩnh Thư cười nhạo: “Bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, có kẻ nào không điều tra cặn kẽ về Tần Nguyễn? Hiện giờ cô ta là bảo bối của nhà họ Hoắc, trong bụng mang thai cháu dòng chính đời thứ tư của nhà họ Hoắc, ai mà đụng phải cô ta là người đó xui xẻo, cũng chỉ có kẻ không biết tự lượng sức mình như cô mới dám đi quyến rũ Tam gia.”
Công Tôn Vi: “Sao có thể thể được, người xuất thân ở khu tây làm gì có ai sạch sẽ, cô ta làm sao có thể còn... Không đâu!” Cô ta vẫn cho là Tần Nguyễn dựa vào việc mang thai con của Hoắc Tam gia mới có thể leo lên trên, thứ mà nhà họ Hoắc coi trọng là đứa bé trong bụng của Tần Nguyễn thôi. Tô Tĩnh Thư xoay người rời đi, bước chân rất vội vàng, Bối Cận Châu theo ở phía sau cũng phải tăng tốc lên mới đuổi kịp. Đột nhiên, Hoắc Tam gia lại nói: “Tô Tĩnh Thư, lần sau mà thấy chán có thể đi tìm anh hai tôi, hình như dạo gần đây anh ấy cũng khá rảnh rỗi.”
Bước chân của Tô Tĩnh Thư thoáng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi như bay. Sắc mặt anh càng thêm tệ, tái nhợt, làm người ta đau lòng. Biết lúc này anh muốn ở một mình, nhưng Tần Nguyễn không yên lòng. Cô đỡ Tam gia lên lầu, trở về phòng ngủ. Hoắc Vân Tiêu nằm ở trên giường, hai mắt nhắm lại, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tần Nguyễn ngồi ở bên giường lo lắng nhìn anh. Từ đầu đến cuối, tay của hai người đều không rời nhau. Tần Nguyễn cố gắng hết sức dùng lực Minh Thần chậm rãi điều trị cho Tam gia mà không làm tổn thương đến cơ thể của anh. Lần này cô ngồi nửa tiếng. Rèm cửa trong phòng được kéo ra, bầu trời bên ngoài u ám, có ánh sáng yếu ớt chiếu qua rèm cửa. Tần Nguyễn nhìn xuống Tam gia bình thường vẫn luôn tỉnh táo tự chủ, giờ đang nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, gương mặt cũng trở nên ôn hòa. Người đàn ông này thực sự rất chiều chuộng cô, nếu còn tiếp tục sa ngã vào như thế này, cô sẽ bị chiều hư mất. Tần Nguyễn vươn tay đặt ở trên mặt Tam gia. Đầu ngón tay cô lướt nhẹ trên khuôn mặt của anh. Làn da ấm áp theo đầu ngón tay chạm đến trái tim Tần Nguyễn, khiến ngón tay cô run rẩy. Tần Nguyễn lấy lại tinh thần, vội vàng thu tay về. “Chậc chậc... Cô đấy, chắc chắn là mệnh làm pháo hôi rồi.” Tô Tĩnh Thư cũng lười tiếp tục nói chuyện với Công Tôn Vi, một người phụ nữ không nhìn được rõ thế cục thì đã được định sẵn là bị người ta xem như đá kê chân rồi. Cô ta liếc nhìn Công Tôn Vi đầy ghét bỏ, rồi xoay người rời đi. Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh được mở ra từ bên trong.
Người đầu tiên bước ra là Hoắc Tam gia. Anh nắm tay Tần Nguyễn rời đi. Công Tôn Nghị tựa người vào khung cửa, từ tốn nói: “Đi thong thả, tôi không tiền nhé.”
“Khụ khụ...” Ngồi vào trong xe, Hoắc Vân Tiêu không kìm được tiếng họ luôn đè nén trong cổ họng. Tần Nguyễn lập tức cau mày, tới gần anh và lo lắng hỏi: “Anh bị cảm rồi à?” “Khụ khụ...” Hoắc Vân Tiêu dùng khăn che miệng, nhẹ nhàng lắc đầu. Những cơn ho liên tục khiến khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ đã không còn màu sắc của anh, càng trở nên tái nhợt hơn. Một lúc sau, Tam gia quay đầu nhìn Tần Nguyễn. Lúc này, anh vẫn không quên trấn an cô: “Không sao đâu, do ra ngoài quá lâu thôi.” Cô ta tự nhận là cả về xuất thân lẫn điều kiện bên ngoài của mình đều tốt hơn rất nhiều s7o với Tần Nguyễn.
Quan trọng nhất là, cô ta tự biết giá trị của bản thân nên bao nhiêu năm qua vẫn luôn giữ mình sạch sẽ. Khi C7ông Tôn Vi đang đắc chí, thì những lời tiếp theo của Tô Tĩnh Thư lại đầy cô ta xuống vực sâu một lần nữa. “Nói cô lỗ mãng là còn đang c2ất nhắc cô đấy, cô bảo Tần Nguyễn không sạch sẽ thì đúng là quá buồn cười! Nhà họ Hoắc sẽ không đề cho một người phụ nữ làm nhục gia đì0nh vào cửa đâu, Tần Nguyễn đã được vào làm dâu trong nhà họ Hoắc thì chứng tỏ là bản thân cô ta rất trong sạch.” Giọng Công Tôn Vi khẽ run rẩy: “Không thể nào!” Anh đứng ở dưới lầu, vươn tay xoa đầu Tần Nguyễn, rã rời nói: “Cô bé, anh mệt rồi, anh lên lầu nghỉ ngơi đây, em thấy chán thì vào phòng xem phim giết thời gian đi nhé.”
“Đừng lo lắng cho em.” Tần Nguyễn nhận ra được, khi về đến nhà, cơ thể Tam gia hoàn toàn được thư giãn. Tần Nguyễn nhíu mày, hơi thở không vui tràn ra.
Cô cầm tay Tam gia, thấp giọng phàn nàn: “Hôm nay thời tiết vốn không tốt, anh còn muốn ra ngoài, vất vả lắm sắc mặt của anh mới tốt hơn một chút mà giờ tất cả đều thành công cốc rồi.” Hoắc Vân Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn , khuôn mặt điển trai có vẻ ốm yếu của anh nở một nụ cười nhẹ. Anh dịu dàng dỗ dành, giọng nói có chút khàn khàn: “Chỉ một lần này thôi, lần sau anh sẽ không làm thế nữa.” “Chắc.” Lam An khẳng định bằng một từ ngắn gọn: “Đi thôi, giải quyết sớm một chút rồi chúng ta đi về.” Linh Phong quay ra nhìn sườn mặt của Lam An, hỏi: “Còn về được à?” Đôi mắt lạnh như băng của Lam An ánh lên vẻ nghi hoặc: “Tại sao em lại nói như vậy?” Linh Phong: “Anh quen biết với Tần tiểu thư phải không?”
Lam An mím nhẹ môi, không lên tiếng. Linh Phong nói tiếp: “Tôi nhìn ra được, anh rất để ý tới cô ấy.” Lam An im lặng một lúc lâu rồi bảo: “Em không thích nơi này nên tôi đưa em về núi Kỳ trước, sau khi thu xếp ổn thỏa cho em xong tôi sẽ quay trở lại đây.” Cô đứng dậy, cố gắng thả nhẹ bước chân, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khu tây. Bên trong khu vực lộn xộn này bỗng xuất hiện hai bóng người có cảm giác không hài hòa với hoàn cảnh xung quanh. Lam An và Linh Phong lần theo mùi của cây bách vàng mà tìm đến khu tây rồng rắn hỗn tạp này. Tuy hai người họ mặc đồ hiện đại, nhưng mái tóc dài được cuốn lên, cùng khí chất trên người họ có cảm giác rất khác biệt với người hiện đại. Họ giống như những người bước ra từ trong tranh, gương mặt đẹp tuyệt trần mang đến cho người ta cảm giác không chân thực. Ngay từ khi vừa xuất hiện, bọn họ đã bị những kẻ có ý đồ xấu để mắt tới, nhìn họ như những con dê béo. Linh Phong không thể chịu đựng được không khí bẩn thỉu ở xung quanh, đôi mày thanh tú của cô ta khẽ cau lại: “Lam An , anh có chắc là nó ở đây không?” Hoắc Tam gia liếc anh ta, anh hơi nhướng mày: “Mèo?” Tần Nguyễn cũng trừng mắt: “Con mèo á?”
Cô đánh giá Tam gia ở trước mặt, anh có ngoại hình không thể chê vào đâu được, và trên người anh có thứ khí chất hờ hững, tự phụ của con cháu nhà quyền quý. Đôi môi đỏ mọng của Tô Tĩnh Thư khô khốc, cô ta mím nhẹ, nói: “Tôi biết rồi.” Cô ta nhìn Tần Nguyễn được Tam gia nắm tay cùng bước ra ngoài. Người phụ nữ này dù đang mang thai cũng không thấy béo quá nhiều. Gương mặt phúng phính như trẻ con vẫn vừa ngây thơ vừa quyến rũ như lúc trước.
Mà dường như Tần Nguyễn còn quyến rũ hơn một chút so với lần đầu gặp mặt. Trong lòng Tô Tĩnh Thư cảm thấy khó chịu: “Tam gia không có việc gì thì tôi xin phép đi trước đây, còn có người đang chờ tôi.” Giọng Hoắc Vân Tiêu hơi lạnh nhạt: “Đi đi.” Bọn họ biết Lý Tử Lan thích ngắm trai xinh gái đẹp, nên đã quen rồi. “t này, hai người ngẩng đầu lên nhìn một chút đi, thực sự là cực phẩm đấy, trông như yêu tinh vậy, quá đẹp, thật sự quá đẹp rồi!” Lý Tử Lan kéo ống tay áo của Tô Vọng ngồi gần mình nhất, vì quá kích động mà cô ta không ngừng kéo qua kéo lại. Tô Vọng liếc nhìn nước mi văng tung tóe mà nhíu mày, nói: “Tử Lan, em phải để anh uống nốt nửa bát nước dùng này đã chứ!” “Uống cái gì mà uống, anh mau ngẩng đầu lên nhìn đi, thật sự là trai xinh gái đẹp đấy!”. Lý Tử Lan kéo chặt ống tay áo của Tô Vọng, véo da thịt trên cẳng tay của anh ta qua lớp quần áo. “Đau!” Tô Vọng lạnh lùng lườm Lý Tử Lan.