Thẩm Nhiên đang tập trung ăn mì cũng ngẩng đầu, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào Lam An, trong mắt tràn đầy sự thù địch và cảnh giác.2 Tần Nguyễn đã rời khỏi khu tây gần hai năm, nhưng truyền thuyết về cô thì vẫn còn y nguyên, có điều không có mấy người nhắc tới. Nhớ năm đó c7ó rất nhiều người nhớ thương Tần Nguyễn, vì thế mà cô cũng gây thù chuốc oán với không ít người. Cho nên bọn họ nhất trí cho rằng, Lam An đến 7là để gây chuyện. Lý Tử Lan nhíu mày, đánh giá Lam An và Linh Phong, cô ta trầm giọng hỏi: “Các người tìm Tần Nguyễn có việc gì?” Lam An lắc đ2ầu, đôi mắt màu xanh sẫm vẫn đang nhìn ba người họ.
Tô Vọng buông đôi đũa trong tay xuống, dáng vẻ vô lại bất cần đời, anh ta cười nhẹ0 nhìn chằm chằm vào Lam An .
“Này người anh em, anh tìm Tần Nguyễn làm gì?” Lam An hơi do dự một chút rồi nói: “Cô ấy là... người quen của tôi.” Lý Tử Lan híp mắt hỏi: “Không phải tới để trả thù?” Lam An lắc đầu. Thẩm Nhiên cũng lên tiếng: “Không phải đòi nợ?” Nhìn nhan sắc của Lam An, thật sự không thể không khiến người ta nghi ngờ. Đôi mắt lạnh lẽo đậm màu của Lam An hiện lên ánh sáng đáng sợ. Anh ta không vui mím nhẹ môi, lại lắc đầu. Hơi thở cuối cùng còn sót lại của cây bách vàng là ở đây, xung quanh ngoài mùi hôi thối thì còn thoang thoảng mùi máu tanh. Gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt của Lam An trầm xuống, anh ta quay đầu nhìn Linh Phong, không vui nói: “Có lẽ hắn cảm nhận được tôi tới đây.” Linh Phong im lặng không nói gì, hàng lông mày của cô ta nhíu sâu hơn. “Hắn ở ngay chỗ này, chúng ta lại đi chỗ khác tìm xem.” Lam An đi đến bên cạnh Linh Phong, và quen thuộc nắm tay cô ta. Hai người đi về theo đường cũ. Còn chưa đi ra con hẻm nhỏ, phía đối diện đã xông ra mấy bóng người.
Là vài nhân loại, bọn họ ăn mặc rách rưới, trên người có thứ mùi còn khó ngửi hơn mùi lá cây mục ruỗng.
Bảy Chó đứng đầu, hai mắt gã nhìn chòng chọc vào Lam An và Linh Phong, ánh mắt không hề kiêng nể gì cả. Khuôn mặt xấu xí, bấn thỉu của gã lộ ra vẻ dữ tợn: “Thằng oắt kia, mau nộp hết tiền trên người mày ra đây!” Gã đàn ông đứng ở bên trái Bảy Chó mặt mày lấm lét, hắn xoa xoa hai tay, cười nham hiểm, nói: “Anh Bảy, em thấy cô nàng bên cạnh hắn không tệ đâu.” Gã bên phải cũng chêm lời: “Đúng đấy, anh Bảy, đã lâu rồi mấy anh em không ăn mặn, hay là chúng ta vui vẻ một chút trước đã?” Bảy Chó đã nhìn thấy Linh Phong từ sớm. Bao nhiêu năm qua ở khu tây, ngoại trừ Tân Tiểu Ngũ đã rời đi thì gã chưa từng thấy một người phụ nữ nào có thể sánh ngang được với cô. Gã liếm liếm môi, hai mắt nhìn chằm chằm Linh Phong. Người phụ nữ này đẹp không giống người thật, dáng người cũng rất nóng bỏng. Nghĩ đến việc được nếm thử nó, chắc chắn cảm giác rất tuyệt vời.
Ánh mắt của Bảy Chó càng ngày càng lộ liễu, gã chỉ muốn lập tức lột bỏ bộ quần áo chướng mắt trên người Linh Phong. Lam An cũng là đàn ông, làm sao lại không hiểu loại ánh mắt dâm tà của gã nhân loại phía đối diện. Mặt anh ta trầm xuống, đứng trước mặt Linh Phong, ngăn cản ánh mắt ngày càng thêm bỉ ổi của đám người kia.
“Cút!” “Phía trước không có đường.” Sắc mặt Lam An rất khó coi: “Mất dấu.”
Linh Phong không hiểu: “Vì sao lại mất dầu?”
Lam An buông tay Linh Phong, đi đến bức trường trong ngõ cụt. Trên người Lam An tỏa ra một luồng sát khí lạnh thấu xương.
“ĐM! Ông mày lại sợ mày đấy à?!” Bảy Chó sầm mặt, gương mặt xấu xí của gã càng trở nên vặn vẹo hơn. Trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của Lam An lờ mờ xuất hiện những đường hoa văn màu lục, đôi mắt màu xanh đậm nhanh chóng tối sầm xuống. Bảy Chó còn không phát giác nguy hiểm đang đến. Gã ỷ vào việc bên mình nhiều người mà bước tới gần Lam An cùng Linh Phong, miệng còn nói những lời không sạch sẽ. Lam An đột nhiên có động tác. Đầu ngón tay của anh ta khẽ nhúc nhích, và mấy người Bảy Chó bị một sức mạnh kỳ lạ nâng lên, chân nhấc lên khỏi mặt đất. Cơ thể của họ bị mất khống chế đập vào vách tường.
“Bành! Bành!”.