Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 688: Thứ như cô cũng dám đi quyến rũ tam gia



Công Tôn Nghị vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thật này, anh ta không cam lòng hỏi Hoắc Vân Tiêu: “Không phải đầu, xấu ở chỗ nào? Ankh nhìn kỹ lại mà xem, kia rõ ràng là gương mặt rắn rỏi

mà! Biết bao phụ nữ đến nơi này chính là vì muốn được nhìn thấy anh ta,c anh có biết, có bao nhiêu người muốn được ngủ một đêm với anh ta không, ở đây anh ta rất được hoan nghênh đấy!” Sắc mặt Tam gia như tahường, anh đưa tay nâng trán, nhẹ giọng nói: “Chẳng có chút mỹ cảm nào, quá xấu.” Công Tôn Nghị nổi giận, võ sĩ quyền Anh đều nói chuyện bằng thực lực, có ai đánh giá bằng nhan sắc của họ bao giờ! Anh ta gầm lên: “Người anh chọn mới xấu! Đấu mấy trận trước toàn thua, hôm nay chẳng qua là may mắn mới đánh ngang tay, tiếp theo nhất định anh ta sẽ...” Công Tôn Nghị còn chưa nói dứt lời thì đã bị cắt ngang bởi những tiếng hò reo phấn khích từ khán phòng bên dưới. Trên sàn đấu, kết quả đã được công bố. Võ sĩ tóc dài lại đè đối thủ xuống đất. Cơ bắp toàn thân anh ta căng lên, đã dùng hết sức lực. Trọng tài quỳ xuống đất bắt đầu đếm ngược. Đếm đến số cuối cùng, người đàn ông tóc dài đột nhiên buồng đối thủ của mình ra, nằm liệt trên mặt đất. “Vâng.”

“Anh đi đi, quá nhàm chán, tìm một việc gì mà vui vẻ.” Bối Cận Châu không lên tiếng, lẳng lặng đi theo Tô Tĩnh Thư.
Công Tôn Nghị đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày, anh ta ngồi phịch xuống ghế, một tay che mặt, yếu ớt nói: “Anh trở thành người chỉ thích nhìn mặt của người khác từ khi nào thế? Đừng nói với tôi là, trước kia anh cũng nhìn nhan sắc để chọn người đấy nhé?”. Thắng bại đã rõ, Hoắc Vân Tiêu kéo tay Tần Nguyễn đứng lên. Anh đi đến trước mặt Công Tôn Nghị, đôi môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói từ tính chậm rãi cất lên: “Ai mà chẳng có lòng yêu thích cái đẹp, tôi chỉ chọn người mà mình thấy thuận mắt thôi.” Ý tứ vẫn là nhìn nhan sắc để chọn người. Công Tôn Nghị bỏ tay ra khỏi mặt, trong đầu thầm nghĩ nếu anh ta nói chuyện này cho những người đã từng đánh cược với Tam gia, không biết bọn họ có nôn ra máu luôn không nhỉ.

Thấy Tam gia chuẩn bị rời đi, Công Tôn Nghị ngồi thẳng người lên, sắc mặt cũng trở lại vẻ nghiêm túc bình thường.
Cô ta đã gửi ảnh chụp cho Tần Nguyễn thì cũng không định giấu giếm. Công Tôn Vi trợn to mắt, sắc mặt vốn đã tái nhợt hoàn toàn biến sắc: “Tại sao?” Cô ta không hiểu tại sao Tô Tĩnh Thư làm như thế.

Bao nhiêu năm qua, cô ta chưa từng có xích mích gì với Tô Tĩnh Thư, cũng không trêu chọc đến đối phương.
“Ba người mà anh muốn đã được sắp xếp xong, lúc nào xuất phát? Tôi bảo bọn họ đi đến điểm tập hợp.” Hoắc Tam gia cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Tập hợp ở nhà họ Hoắc, đi bây giờ là vừa đẹp.”

“Được, để tôi sắp xếp.”
“A... Đau quá, cô thả tôi ra!” Công Tôn Vi cố gắng tách tay của Tô Tĩnh Thư ra. Bối Cận Chậu ở bên cạnh lập tức tiến lên ngăn cản. Hắn cầm cổ tay của Công Tôn Vi, ngoặt hai cánh tay của cô ta ra sau lưng. Đôi con ngươi hung ác dữ tợn của Tô Tĩnh Thư nhìn chằm chằm vào Công Tôn Vi, cô ta vừa khinh thường vừa châm chọc nói: “Tại sao à? Cô là cái thứ gì mà cũng dám đi quyến rũ Tam gia.” Trong vài giờ ngắn ngủi này, Công Tôn Vi liên tiếp bị đả kích, cô ta sắp không chịu nổi được nữa mà hoàn toàn sụp đổ rồi. Hai mắt cô ta đỏ bừng, không cam lòng hét lên: “Tôi là con cháu nhà Công Tôn, tôi còn hơn gấp trăm lần cái con bé xuất thân khu tây thấp hèn kia!”

“Bốp!”
Thua cũng không có gì, nhưng anh ta không cam tâm.

Hoắc Vân Tiêu chọn võ sĩ cũng không phải do đánh giá được thể lực, mà chỉ hoàn toàn dựa vào ngoại hình của họ. Chỉ có một mình anh ta để ý đến trận cá cược này.
Tô Tĩnh Thư tát mạnh vào mặt Công Tôn Vi. Gương mặt cô ta đầy vẻ tàn nhẫn, cô ta kéo tóc của Công Tôn Vi lên.

Thấy Công Tôn Vi tỏ ra không cam lòng, Tô Tĩnh Thư ghé sát vào tai đối phương và nói với giọng nguy hiểm: “Khi người ta đang kiểm cơm ở khu tây, thì cô còn đang chơi búp bê Barbie đấy, vốn chỉ là một thứ đồ chơi, đừng quá coi trọng bản thân mình.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đã thắng trận đấu này. Trên khán đài chính, Công Tôn Nghị trợn tròn mắt. Anh ta thua rồi.

Thua Hoắc Vân Tiêu.
Tại sao người phụ nữ này lại tính kể cô ta.

Nụ cười trên mặt Tô Tĩnh Thư không thay đổi, trong mắt cô ta hiện lên tia khinh thường cùng lạnh lùng. Cô ta dùng sức bóp cằm Công Tôn Vi, năm ngón tay vừa vặn đặt vào đúng dấu tay mà Tần Nguyễn để lại.
Công Tôn Nghị gọi một cuộc điện thoại, ra lệnh cho bên kia.

Ngoài cửa. Tô Tĩnh Thư đứng ngoài hành lang, không ngừng suy nghĩ về lời nói của Tần Nguyễn. Cô ta vẫn không thể tin được, lại có một người phụ nữ có sức hấp dẫn đến mức khiến một người đàn ông chỉ bảo vệ cô ấy cả đời. Đàn ông chẳng ai kiềm chế được ham muốn cả, bọn họ chẳng thể kiểm soát được thằng em của mình. Cho dù tình cảm có tốt đẹp đến đâu, thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày không nhịn được mà ăn vụng. Cho dù là một nhân vật cỡ như Tam gia, gặp được một báu vật trời cho như Tần Nguyễn, lúc ban đầu chắc chắn sẽ cảm thấy mới mẻ đấy, nhưng ai biết được sau này sẽ như thế nào. Cô ta tin tưởng chắc chắn vào suy nghĩ của mình, đàn ông là một đám không đáng tin cậy, và người duy nhất có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Tiền tài, quyền lợi và địa vị, chỉ cần bản thân nằm ở trong tay thì mới là sức mạnh lớn nhất. Tô Tĩnh Thư rũ mắt, nhìn thấy trận đấu bên dưới đã có kết quả, khóe môi cô ta hơi cong lên. Cô ta đưa tay chỉ vào võ sĩ quyền Anh tóc dài đang được trọng tài giơ cánh tay lên, và nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả, rồi nói với Bối Cận Châu đứng bên cạnh: “Đêm nay, tôi muốn anh ta.” Bối Cận Châu nhìn theo hướng ngón tay của cô ta, thấy tay võ sĩ vừa thắng, ánh mắt hắn tối xuống. Hắn cúi đầu, hỏi: “Mấy người phụ nữ ạ?” Tô Tĩnh Thư yểu điệu vén tóc, cười nói: “Ba người đi, chắc anh ta có thể chịu được.”
Cô ta vỗ vỗ khuôn mặt của Công Tôn Vi: “Tôi là người đã chụp lén đây, cô nói xem cô trêu chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Tam gia.”

Ưu điểm lớn nhất của Tô Đại tiểu thư là dám làm dám chịu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.