Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 245: Tần nguyễn trở về trường tình cờ gặp nam thần, sóng gió lại nổi lên



Con em của các gia tộc lớn và các thể gia đều học ở đây, nên bên trong không thể thiếu việc ngầm tranh đấu gay gắt với nkhau.

Một khi bị người ta biết Tần Nguyễn đã danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân của Tam gia, lại còn là nữc chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc, thì những kẻ đang nhớ thương quyền lực của Tam gia chắc chắn sẽ muốn lột da xé xáca Tần Nguyễn. Nhưng Lăng Hiểu Huyên không quan tâm đến chuyện đó, cô ấy cười tươi rói rồi nói qua loa vào trong điện thoại: “Chú út, bạn cùng phòng của cháu đến rồi, không nói chuyện với chú nữa, bái bai!”

Nói xong liền cúp điện thoại. Tần Nguyễn xác định, cô ấy vội vàng cúp điện thoại mà không đợi bên kia lên tiếng.
Không biết bên kia nói cái gì mà Lăng Hiểu Huyên cười.

Trên mặt cô ấy nở một nụ cười xinh đẹp, giống như một bông hồng có gai, đẹp đến mức như muốn dẫn dụ người ta phạm tội. “Biết rồi biết rồi, cháu chắc chắn sẽ không gây rối đâu.”
Chỉ là một đứa con gái riêng xuất thân từ tập đoàn nhỏ mà còn dám mơ tưởng nhớ thương nam thần của chúng ta, đúng là không biết mình là ai.

Loại kỹ nữ cặn bã như vậy tại sao lại xuất hiện trong học viện của chúng ta chứ?
Lăng Hiểu Huyên kêu lên và vội vàng đứng dậy.

Động tác này khiến sơn móng chân chưa kịp khô bị lem ra.
Lục Dịch Trần không hề nhận ra mình không được chào đón, anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Với tình trạng của cô mà còn tới trường học, không sợ xảy ra chuyện à?” Tần Nguyễn cũng hiểu ý của anh ta. Cô rất bình thản, không chút sợ hãi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lục Dịch Trần chép miệng: “Cô không sợ bị người ta biết thân phận hiện tại của mình sao? Cô đang mang thai con của Tam gia, cũng là đứa cháu mà ông cụ nhà họ Hoắc coi trọng nhất, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Những điều thú vị là phần làm mờ Lục Dịch Trần lại vô cùng qua loa. Trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta chỉ có đúng ba ô vuông nhỏ.

Phân biệt ở trán và hai bên má.
Cô cầm theo ba lô đi vào trong nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân của Lăng Hiểu Huyên: “Chị vội vàng như vậy làm gì, nhìn xem móng chân vừa sơn xong đã bị lem hết cả rồi.”

“Chẳng phải là trông thấy em, chị kích động quá đấy à!” Lăng Hiểu Huyên ném di động lên ghế sô pha, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ. Cô ấy cầm lọ thuốc tẩy lau sạch phần móng bị lem màu rồi thuần thục tô lại một lần nữa. “Chị còn tưởng hôm nay em không tới chứ.”
Thái độ đối với Lục Dịch Trần giống như anh ta là virus vậy.

Đáng tiếc, cho dù Tần Nguyễn có rời đi nhanh như thế nào thì bức ảnh cô đứng cùng Lục Dịch Trần vẫn bị người ta cố tình chụp được.
Lục Dịch Trần đưa tay sờ lên mùi, không được tự nhiên nói: “Cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ không nói, tôi không phải kẻ nhàm chán như thế.”

Nếu mà anh ta thật sự làm ra chuyện gì thì đừng nói nhà họ Hoắc không bỏ qua, mà chỉ riêng Tam gia thôi cũng nhất định sẽ đuổi giết anh ta.
Lần này Lăng Hiểu Huyên không sơn móng chân cẩn thận như vừa rồi nữa mà làm một cách vội vàng.

“Hôm nay có lớp của thầy Cổ, em không đến sao được?” Tần Nguyễn lấy một cuốn sách dày bằng gần nửa ngón tay từ trong túi xách ra ôm trong ngực, rồi quay mặt về phía Lăng Hiểu Huyên và dựa vào bên cạnh bàn. Lăng Hiểu Huyên thấy cô muốn đi, bèn vội vàng lên tiếng: “Chờ chị một chút, sắp xong rồi!” Tần Nguyễn cười trấn an: “Buổi chiều em mới học cơ.”
Cuối cùng là ba dấu chấm than liên tiếp, có thể tưởng tượng được sự tức giận của người đăng.

Chủ đề này vừa đăng lên, lập tức có rất nhiều người vào nhắn lại.
Nổi bật như vậy, cứ như sợ người khác không biết người này chính là cậu sinh viên xuất sắc kia, nam thần của biết bao nữ sinh vậy.

Bức ảnh này được đăng tải lên diễn đàn cùng với những lời nhận xét nhằm chỉ rõ danh tính của nhân vật chính bị làm mờ đang đứng bên cạnh nam thần.
“Đàn anh, không có việc gì thì tôi về ký túc xá trước.”

Tần Nguyễn không muốn có quá nhiều dây dưa với anh ta.
Tại cô ấy dán lên bờ vai, ở giữa kẹp chiếc điện thoại di động, đang nói chuyện với ai đó.

“Cháu biết rồi chú út, chú đừng lo lắng nữa, cẩn thận không lại biến thành ông già ế vợ bây giờ.”
Lăng Hiểu Huyên sơn móng chân xong, cô ấy đưa một tay lên cầm điện thoại. Đang định nói tiếp thì cô ấy nhìn thấy Tần Nguyễn đứng ở cửa ra vào.

“Tần Nguyên!”
Là con gái riêng của ông chủ một tập đoàn tư nhân, thanh danh bê bối, tiếng xấu truyền xa, là ả kỹ nữ bò ra từ trong mương bùn.

Nhìn vóc người này là biết cô ả có gương mặt thuộc loại trà xanh cao cấp, cái loại bước ra từ khu dân nghèo thì tốt đẹp gì, vô cùng thấp hèn.
Tần Nguyễn cười hài lòng, lần này là cười thật.

Khóe mắt cô liếc nhìn những người xung quanh, phát hiện bọn họ thường xuyên dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô và Lục Dịch Trần, cô không khỏi cau mày.
Cải tên trong ngoài không đồng nhất này nhìn thì có vẻ hiền lành ấm áp đấy, nhưng thật ra tính tình lại có chất liệu của đám thanh niên giống anh hai cô, cũng là một kẻ phiền phức.

Dính vào anh ta tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Tiêu đề cũng đầy ác ý. [Sau khi đại tỷ Hầu nghỉ học, lại một em kỹ nữ nữa giả vờ đụng phải nam thần] [Mọi người đều biết, gần đây nữ đầu gấu Hầu Hương Lộ nghỉ học, cuối cùng nam thần không còn bị quấy rầy nữa.

Hầu Hương Lệ vừa nghỉ học một cái là ngay sau đó lại có một đóa sen trắng khác đến, đóa sen trắng này là ai, chắc hẳn mọi người đều biết rõ thân phận của cô ta.
Lúc này, cô đi đến cửa ký túc xá và nhìn thấy cửa bị mở ra một khe nhỏ.

Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, là đàn chị Lăng Hiểu Huyên.
Trong đó cũng có một số người bối rối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thỉnh thoảng có xen lẫn vài bình luận bênh vực cho Tần Nguyễn đều bị đạp xuống.

Tần Nguyễn không hề biết rằng cô vừa đến trường học đã gây nên sóng gió rồi.
Có người trực tiếp chỉ đích danh Tần Nguyễn, cũng có người vì ghen ghét với sắc đẹp của cô mà tung tin đồn nhảm ác ý.

Tất cả đều là những lời nói vô căn cứ, phỉ báng, giội nước bẩn, khó coi vô cùng.
“Đàn anh, thật là trùng hợp.”

Tần Nguyễn cười nhẹ, thái độ chào hỏi xa cách. Lục Dịch Trần là đối tượng có tin đồn với cô ở trường học, cũng bởi vì anh ta mà cô gặp không ít phiền phức, nên chẳng thể trông cậy vào việc Tần Nguyễn sẽ có thái độ tốt với anh ta.
“Tôi cũng đang có việc, gặp lại sau nhé.” “Gặp lại sau...”

Tần Nguyễn còn chưa nói hết câu đã nhấc chân đi luôn rồi.
Cô đẩy cửa phòng ra, một mùi hóa chất hăng hắc xộc thẳng vào mũi.

Lăng Hiểu Huyên ngồi trên ghế sô pha trong ký túc xá, và đang cúi đầu sơn móng chân màu đỏ tươi.
Anh ta chưa quên việc hôm qua Tam gia và Tần Nguyễn dính nhau như thế nào, cơm chó đúng là ngập mặt.

“Thế là được rồi.”
Đúng là một cục phân chuột làm hỏng cả nồi cháo!

Kỹ nữ trà xanh, cát ra khỏi học viện!]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.