“Sao em có thể knói nhẹ nhàng như vậy được, em chính là ân nhân cứu mạng của chị đấy, chị còn đang muốn lấy thân báo đáp em đây này!” Cô ấy rất thật lòng muốnc cảm ơn Tần Nguyễn. Cô đàn em này nhìn thì lạnh lùng đấy, nhưng thực chất lại rất trường nghĩa. Quan trọng nhất là cô ấy đã quen biết Tần Nguyaễn lâu như vậy rồi, con bé này đúng là giỏi giấu nghề thật. Kết hôn âm phần lớn là vì phong tục.
Nói trắng ra là muốn cưới vợ cưới chồng cho người đã chết. Nghe được những gì Tần Nguyễn nói, cô ấy cũng không để ý lắm, chỉ dùng ngón tay vén lọn tóc xoăn màu đỏ tía hơi lòa xòa ở trước mặt lên, từ lời nói đến cử chỉ đều rất tự nhiên và hào phóng.
“Không dễ đi thì thôi, dù sao cả đời này chị cũng sẽ không nghĩ đến những người đàn ông khác.” Từ trước đến nay Lăng Hiểu Huyên không bao giờ hỏi đến gia cảnh của Tần Nguyễn, cô ấy là người rất có chừng mực trong mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng hiện tại, cô ấy không quan tâm đến những cái đó nữa. Tần Nguyễn buông Lăng Hiểu Huyên ra, trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào động lòng người.
“Đàn chị, em đi trước đây, có việc gì cứ gọi điện thoại cho em.” Nếu như Tần Nguyễn thật sự bị mẹ kế hãm hại, cô ấy cũng sẽ không trơ mắt nhìn bạn mình bị ức hiếp.
“Không phải.” Cất tấm thẻ xong, Tần Nguyễn quay đầu lại cười một tiếng.
“Chính em tìm được đấy.” Tần Nguyễn không truy hỏi đến cùng khiến Lăng Hiểu Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có một số việc không thể nói ra được. Một khi bị người ta biết, thì thứ nhận được không phải sự chúc phúc, mà là thái độ quái dị. Những nhà họ Đỗ...
Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn cau lại, sắc mặt lộ vẻ kỳ quái. “Thật!” Sợ Tần Nguyễn không tin, Lăng Hiểu Huyên còn gật mạnh đầu.
“Em xem tướng trên mặt chị có sao Hồng Loan chuyển động, số đào hoa tới, có phải gần đây chị gặp được người nào không?” Sau đó chôn người bạn đời được tìm thấy cùng với người chết như vợ chồng, gọi là hợp táng.
Làm như thể cũng sẽ phòng ngừa được việc xuất hiện ngôi mộ cô đơn. Cô nói câu này cũng không sai.
Kiếp trước và kiếp này, dù là lần đầu gặp gỡ ở khách sạn Hoàng Đình, hay là kiếp này Tần Nguyễn cầm tờ phiếu xét nghiệm đã mang thai tới tìm Hoắc Tam gia. Thế này là cô ấy có người mình thích rồi.
Tần Nguyễn mỉm cười không nói gì, thầm nghĩ chị giấu giỏi thật đấy. “Chuyện kỳ lạ?”
Lăng Hiểu Huyên nghe vậy mà dựng cả tóc gáy. Kết hôn âm?
Tần Nguyễn nhíu mày. Tần Nguyễn kéo cánh tay Lăng Hiểu Huyên xuống, xoay người tiện tay bỏ tấm thẻ vào trong ba lô để trên bàn.
“Lập gia đình rồi?!” Lăng Hiểu Huyên sợ ngây người. Phải biết Tần Nguyễn còn nhỏ tuổi hơn cả cô ấy, vậy mà lại nói đã lập gia đình rồi. “Em đang lừa chị đấy à? Chẳng lẽ bà mẹ kế kia của em cuối cùng cũng trắng trợn ra tay với em rồi?” Nếu phải tra cứu kỹ càng thì hình như đều là do cô chủ động.
Nói thế chẳng phải Tam gia là gia đình do chính cô tìm được sao. Cô đã nhìn thấu nhưng lại không vạch trần: “Hiểu Huyên, cố lên!”
Tần Nguyễn giang hai tay ra cho Lăng Hiểu Huyên một cái ôm an ủi. “Chẳng biết lớn nhỏ gì cả, phải gọi chị chứ.” Lăng Hiểu Huyên không để ý lắm: “Chị biết rồi, chị sẽ chỉ ở trong ký túc xá thôi, có thể có chuyện gì được chứ.”
Tần Nguyễn: “Chị đừng mất cảnh giác, em cảm thấy nhà họ Đỗ bên kia không an phận đâu.” “Bọn họ không an phận thì có thể làm được gì? Muốn để chị kết hôn âm với Đỗ Trường Hành á, nằm mơ đi!” Cô ấy khẽ nhếch miệng, dùng ánh mắt thần kỳ nhìn chằm chằm Tần Nguyễn. “Em nói xem ngoài khả năng bắt quỷ ra, thì có phải em còn biết bói toán không?” “Hiểu sơ sơ.” Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu. Sắc mặt Lăng Hiểu Huyên sầu khổ: “Thế giới này thật điên rồ!” Tần Nguyễn buồn cười quả: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em còn nhớ nhà họ Đỗ không?” Người thời cổ rất tin vào phong thủy tại nghĩa trang, cho rằng xuất hiện một ngôi mộ cô đơn sẽ làm ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của con cháu trong gia đình.
Cho nên có rất nhiều quý tộc hoặc gia đình giàu có tham gia vào loại hoạt động này. Tất nhiên, cho đến bây giờ thì chuyện kết hôn âm cũng là một cách ký thác tình cảm của những người thân trong gia đình dành cho đứa con chưa lập gia đình mà đã chết. Một lúc lâu sau, cô thở dài: “Đáng tiếc, đường tình cảm nhiều thăng trầm, đường tình này của chị không dễ đi.”
Để thể hiện mình không chột dạ, Lăng Hiểu Huyên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Nguyễn. Phải biết, cứ mỗi lần Tần Nguyễn nói lời dạo đầu này là chắc chắn không có chuyện gì tốt. Lăng Hiểu Huyên sờ lên cánh tay mình: “Tần Nguyễn à, em đừng làm chị sợ chứ, gần đây chị ăn ngon ngủ ngon, ngoại trừ chuyện nhà họ Đỗ tìm đến làm chị bực mình thì tất cả đều rất bình thường.” “Thật sao?”
Tần Nguyễn thấy bà chị này vì sợ hãi mà sắc mặt tái nhợt thì buồn cười. Khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch của Lăng Hiểu Huyên nhanh chóng đỏ bừng. Ánh mắt cô ấy né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Nguyễn.
Cô ấy mạnh miệng nói: “Nào có, chị mới vừa từ hôn thôi mà.” Lăng Hiểu Huyên không tin: “Tần Nguyễn, em đừng nói đùa nữa, em mới bao nhiêu tuổi chử.”
“Vừa đủ tuổi để kết hôn và sinh con.” Trước khi trải qua chuyện Sơn Tiêu, cô ấy chưa từng biết Tần Nguyễn lại có thể bắt được quỷ. Năng lực còn cao hơn cả những vị Thiên Sứ mà lần trước nhà họ Lăng tìm đến.
“Lấy thân báo đáp thì thôi, em là người đã lập gia đình rồi.” Có một số người cho rằng, nếu người lúc còn sống chưa lập gia đình, sau khi chết không thay bọn họ tìm được bạn đời thì vong hồn của người chết sẽ gây rắc rối làm gia đình không yên.
Bởi vậy mà rất nhiều nơi có phong tục tổ chức kết hôn âm cho những thành viên trong nhà chưa lập gia đình đã qua đời. Đánh giá từ ấn tượng của cô đối với cha mẹ của Đỗ Trường Hành lúc ở núi Kỳ Sơn, bọn họ cũng không giống những người có thể vì suy nghĩ cho con trai mà không tiếc đắc tội với nhà họ Lăng.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của Lăng Hiểu Huyên, trong mắt cô hiện lên ánh sáng vàng mờ nhạt. Một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Nguyễn cũng nhận ra có gì đó không ổn: “Chị, gần đây trên người chị có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?” “Nếu đã không có thì tại sao trong chị lại chột dạ vậy?” Tần Nguyễn ôm sách bước đến trước mặt Lăng Hiểu Huyên.
Cô duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt phần mi tâm của đối phương. Lăng Hiểu Huyên hất mái tóc xoăn xinh đẹp, trên mặt là sự kiêu hãnh của con gái gia tộc thế gia.
Thân phận địa vị của nhà họ Đỗ và nhà họ Lăng quá khác biệt, cho dù nhà họ Đỗ thật sự muốn làm gì thì cũng phải nhìn xem sau đó bọn họ có thể chịu đựng được sự tức giận của nhà họ Lăng hay không.
“Chị, em nói nghiêm túc đấy. Đúng là nhà họ Đỗ không dám đắc tội với nhà họ Lăng, bọn họ biết thừa mình sẽ có kết cục như thế nào nếu dám làm như thế, vậy mà họ còn muốn lựa chọn đối đầu thì chứng tỏ phải có lợi ích lớn hơn ở đằng sau, hoặc là bởi vì một số nguyên nhân dẫn đến tình thể bắt buộc phải làm như vậy.”