k
Cánh cửa sau lưng bị Hoắc Xuyên đóng lại từ bên trong.
Đứng ở bên ngoài phòng, Hoắc Chi cảm thấy phía sau lưng mình túa mồ hôi nhưc tắm. Một người đàn ông có quyền có thế, lại còn đẹp trai như vậy, có người phụ nữ nào không động lòng chứ.
Nếu thật sự trèo được lên người của Hoắc Vân Tiêu thì có thể nói là một bước lên trời. Mà không ai trong số đó là người đơn giản cả.
Nhà họ Lăng là một trong sáu thế gia, ảnh để nổi tiếng, người trong giới huyền học, còn chọc tới cả Cục điều tra hình sự nữa. Dường như mọi sự thay đổi ở Tần Nguyễn đều bắt đầu từ cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình. Tam gia dựa vào khung cửa phòng làm việc, chuẩn bị nhìn Tần Nguyễn rời đi.
Tóc của anh hơi lộn xộn, anh đưa tay lên vuốt lại những lọn tóc đang rủ xuống, mái tóc hơi dài lại trượt theo kẽ tay. Cái cằm hơi nâng lên và đôi môi mỏng mím lại thành đường vòng cung thận trọng. Động tác của anh nhìn như tự nhiên, nhưng đập vào mắt Tần Nguyễn lại khiến cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Tam gia không nhịn được nhếch khóe môi.
Vị phu nhân này của anh thực sự không đơn giản. Mới được bao lâu mà cô ấy đã quen biết với nhiều người như vậy rồi. “Vâng.”
Tần Nguyễn lấy lại tinh thần lên tiếng, sau đó quay người đi luôn. Những mỹ nhân như vậy lại không có một chút hoạt bát tươi sáng nào, cô ta giống như bị liệt cơ mặt bẩm sinh vậy.
Không biết là Tần Nguyễn đã cảm thán đáng tiếc ở trong lòng bao nhiêu lần rồi. “Tam gia, Lộ Văn Bân là đệ tử của môn phái Ngọc Tình, ở trong môn phái đó ông ta cũng có quyền lên tiếng nhất định. Còn hai thầy trò Kiều Nam Uyên và Kiều Cửu là người của môn phái Mao Sơn. Ba người này cùng quen biết với phu nhân trong chuyến đi tới núi Kỳ Sơn. Sau khi trở về thủ đô, họ từng có vài lần tiếp xúc với phu nhân, lý lịch của họ có vẻ sạch sẽ, vì là người trong giới huyền học nên cũng có liên hệ chặt chẽ với một vài gia tộc.”
Hoắc Vân Tiêu để tay lên tư liệu nhưng không có ý định mở ra xem, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú. Hoắc Xuyên không dám đáp lại câu này.
Tam gia hừ một tiếng: “Cô ả Tô Tình Thư này vừa hung ác lại tàn nhẫn, nhưng cũng có chút đầu óc, đáng tiếc vì đạt được mục đích mà chẳng có điểm mấu chốt nào, thủ đoạn cũng quá bỉ ổi.” “...” Hoắc Xuyên tiếp tục giữ im lặng. Tam gia đóng ngăn kéo lại, đứng dậy, xắn tay áo sơ mi cuộn lại trên cẳng tay.
Anh cười chế nhạo: “Mệt cho họ nghĩ ra được việc đẩy, gia chủ nhà họ Tô đúng là toàn chứa nước trong đầu, còn chẳng bằng cô ả Tô Tình Thư kia!” Hoắc Chi đứng tại chỗ, mặt không thay đổi, điều chỉnh tốt cảm xúc rồi nhấc chân đi về phía phòng ngủ chính. Trong phòng làm việc.
Hoắc Xuyên cung kính đặt tư liệu đã được sắp xếp cẩn thận ở trên chiếc bàn trước mặt Hoắc Vân Tiêu. Hoắc Vân Tiêu dùng ngón tay gõ lên tư liệu trên gương mặt nhã nhặn lộ ra vẻ trầm tư. Rốt cuộc là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tần Nguyễn có thay đổi lớn như vậy.
Hoắc Xuyên đã đi theo Tam gia được nhiều năm nên rất hiểu tính tình của anh. Tuy sự tàn nhẫn của Nhị gia khiến cô ta e ngại, nhưng tốt xấu gì cũng giữ lại được mạng.
Nhưng một khi Tam gia đã ra tay, thì không phải là chuyện thấy màu đơn giản như vậy đâu. Cho dù là ngoại hình hay sinh ra đã có thân phận cao quý, anh đều thu hút vô số phụ nữ.
Tam gia đại biểu cho cả gia tộc họ Hoắc, nhà họ Hoắc kiểm soát quyền phát ngôn trong nội các, thậm chí còn kiểm soát các gia tộc lớn ở thủ đô. Hoắc Vân Tiêu cũng không cần anh ta đáp lại. Giọng anh trầm xuống: “Để mắt tới nhà họ Tô, đừng để họ làm tổn thương phu nhân.”
“Vâng!” “Vâng, thưa phu nhân.” Giọng điệu trả lời cũng đâu ra đấy.
Tần Nguyễn liếc Hoắc Chi, thấy thế nào thì cô gái này cũng là một mỹ nhân. Hoắc Vân Tiêu biết nhà họ Tô không an phận, nhưng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm động đến bọn họ. Sang năm là diễn ra cuộc tổng tuyển cử rồi, vào thời điểm này, tốt hơn hết là các gia tộc lớn nên biết an phận.
Một khi nhà họ Tô liều chết đến cùng, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ gặp nạn, liên đới lực lượng của tất cả các bên liên quan sẽ bị biến động. Tần Nguyễn bước nhanh hơn.
Học viện Thịnh Thế. Hoắc Chi đi theo sau cô, hai người đi về phía phòng làm việc.
Bọn họ vừa mới đến cửa phòng làm việc thì Hoắc Vân Tiêu từ bên trong đẩy cửa ra. Nhìn thấy Tần Nguyễn đã thay bộ quần áo khác, vai đeo ba lô, sắc mặt Tam gia hơi khựng lại. Cô bình thản nói: “Đi thôi, đi chào hỏi, chúng ta phải đến trường học.”
“Vâng.” Đối với những người và vật không thể kiểm soát được, chủ nhân luôn muốn làm đến hoàn hảo nhất.
Anh ta bèn ướm hỏi: “Tam gia, có muốn phải người đi điều tra phu nhân không?” Nhìn ánh mắt thất thần của Tần Nguyễn, đôi môi tái nhợt của Tam gia hơi nhếch lên.
Anh lấy lòng bàn tay vỗ nhẹ lên trán Tần Nguyễn, gọi cô hoàn hồn: “Đang suy nghĩ gì thế, không phải em muốn đi học à?” Anh hỏi: “Tô Tình Thư có thái độ gì?”
“Chưa từng đáp lại, nhưng cũng không cự tuyệt, giống như là mặc cho người trong nhà sắp xếp.” Núi Kỳ Sơn, nhà họ Lăng.
Bây giờ lại thêm môn phái Mao Sơn và Ngọc Tinh. Việc mà nhà họ Hoắc có thể làm lúc này là áp chế nhà họ Tô không cho họ ngoi đầu lên làm loạn. Chuyện đó tạm thời giao cho anh Dịch Dung làm, vấn đề của nhà họ Tô giao cho anh ta là thích hợp nhất. Dù sao Tô Tình Thư- con gái của nhà họ Tô cũng đã cắm lên đầu anh ta một cái sừng rất dài.
Tần Nguyễn đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Hoắc Chi đứng ở ngoài cửa với tư thế tiêu chuẩn. Sắc mặt của đối phương vẫn không có biểu cảm gì như cũ, khiến người khác không thể nhìn thấy cô ta. Tần Nguyễn đóng cửa phòng lại, khoác tải lên vai, hỏi: “Tam gia còn ở trong phòng làm việc à?” “Tức là nhiều động tác nhỏ?”
“Vâng, nghe nói nhà họ Tô lại đang tìm đối tượng kết hôn cho tiểu thư Tô Tinh Thư.” Tô? Vừa bị nhà họ Hoắc từ hôn mà đã gấp gáp thế à?” Trên môi Tam gia nở nụ cười trào phúng, giọng cũng tỏ ra khinh thường. Hoắc Xuyên: “Các gia tộc lớn ở thủ đô cũng không nhận lời mời mọc của nhà họ Tô, bọn họ đều có thái độ né tránh.”
Hoắc Vân Tiêu cầm tư liệu cất vào trong ngăn kéo. “Thuộc hạ biết sai!” Hoắc Xuyên khom người muốn quỳ xuống. Tam gia phất tay: “Được rồi, đừng làm thế nữa, nhà họ Tô gần đây thế nào?”
Hoắc Xuyên dùng động tác lại, anh ta đứng thẳng người, trong lòng vẫn còn sợ hãi, anh ta nói: “Nhà họ Tô tạm thời không có động tác gì quá lớn ạ.” Hoắc Vân Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào bắn thẳng vào anh ta.
Cải nhìn này làm Hoắc Xuyên cảm thấy có một cơn ớn lạnh đang chạy từ lòng bàn chân lên não mình. Động tác nhanh chóng, mang theo sự bối rối không dễ dàng nhận thấy.
Sau lưng vang lên tiếng cười nhẹ của Tam gia. “Anh nhàn quá à?” Khóe môi của Tam gia hơi nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Nhưng ánh mắt anh lại trầm xuống, vô cùng có cảm giác áp bách. Trái tim Hoắc Chi đập rất nhanh, sự khẩn trương và sợ hãi dâng lên trong lòng cô ta.
Hôm nay nếu Tam gia lại trách phạt acô ta, thì chắc cô ta sẽ chẳng còn mạng mất. Những vết thương mà Hoắc Chi phải chịu trong khu hình phạt một thời gian trước vẫn chưa hoàn toàn bình phục, và vẫn đang hành hạ cô ta mỗi ngày. Khuôn mặt lạnh lùng của anh lập tức trở nên dịu dàng, ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều.
“Em đi học à?”