Nhìn người đàn ông đang đến gầnk, trong lòng Tần Nguyễn có một cảm xúc phức tạp, ý nghĩ ỷ lại trào lên, cảm giác thân cận trời sinh không thể nào khống chế. cCô không muốn những cảm xúc còn sót lại trong giấc mơ ảnh hưởng đến cuộc sống thực của mình.
Bây giờ Tiêu Vân Sâm đã cởi bỏ bộ vest và giày da, trang phục của anh ta gần như giống hệt với vị chủ nhân của tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, anh ta chính là Thần Quân với khí thế xuất chúng chỉ huy các thượng cổ thần thú. Dứt lời, anh ta ấn ngón trỏ và ngón cái vào giữa hai lông mày.
Năm mươi hai tộc thần thú thượng cổ ở phía sau cũng làm nghi thức cầu phúc. Khi bước ra khỏi cửa, Tần Nguyễn nhìn thấy rất nhiều đàn ông và phụ nữ xa lạ đang đứng trong sân.
Nói là lạ nhưng Tần Nguyễn vẫn thấy vài khuôn mặt thân quen, Cùng Kỳ, Đào Ngột và vài khuôn mặt quen thuộc trong mơ, điều khiến Tần Nguyễn ngạc nhiên nhất chính là Dung Mộng Lan. Căn phòng rơi vào im lặng, bầu không khí hơi kìm nén.
Tiêu Vân Sâm vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, trong khi những người xung quanh thì trở nên lo lắng. Vẻ mặt Tiêu Vân Sâm vẫn bình tĩnh ôn hòa, anh ta vươn tay với Tần Nguyễn: “Bây giờ để anh dẫn em đi.”
Thái độ của anh ta vẫn như trước đây, không xa cách cũng không ân cần, nhưng cẩn thận phân biệt thì có thể cảm nhận được một chút cưng chiều trong đó. “Ầm ầm!!!”
Nhưng Minh Thiên Hành còn chưa nói xong, từ đằng xa truyền đến tiếng sấm rền vang, tất cả những người ở đây đều biến sắc mặt. Anh ta coi như biết tại sao trái tim của em gái lại bị mất bởi người đàn ông này rồi.
Từ xa xa Tần Nguyễn nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu mặc áo cưới, khí chất trên người anh thanh tao nho nhã, như từ trong tranh bước ra, tất cả người và cảnh vật sau lưng anh đều bị lu mờ, đôi mắt cô chỉ có thể nhìn thấy một mình anh. Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu đứng trước chiếc bàn, Minh Thiên Hành và Chử Tử Phượng mỗi người thắp chín nén hương và đưa đến trước mặt họ.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị dâng hương, Tiêu Vân Sâm đột nhiên hát lên: “Nữ nhi Đồ Sơn, hôm nay lấy người mình yêu, Nguyệt lão thắt dây tơ hồng, hai người xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc thành đôi, hôm nay báo cáo với trời đất, mong trời cao chiếu cố, vĩnh viễn không chia lìa.” Tiêu Vân Sâm dường như không nghe thấy sự từ chối của Tần Nguyễn, đôi mắt tràn đầy ý cười lộ ra một chút bất lực, dường như đã đoán được rằng mình sẽ bị từ chối.
“Tần Nguyễn, chúng ta quen biết lâu như vậy, em hãy cho anh một cơ hội lấy lòng nhà họ Hoắc đi, để sau này anh có thể khoe khoang một chút.” Tiêu Vân Sâm nắm tay Tần Nguyễn đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu, nhìn người đàn ông có gương mặt đẹp như tranh vẽ, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, khí thế mạnh mẽ ở trước mặt, mà trong lòng Thần Quân của tộc Cửu Vĩ Hồ âm thầm cảm thấy khó chịu.
Gương mặt của Hồ tộc bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn xuất chúng nhất, nhưng lại chưa bao giờ có được vẻ bề ngoài vừa nghiêm túc vừa yêu nghiệt mê hoặc như vị Đại Đế Phong Đô này. Rõ ràng là đàn ông, vậy mà trong từng cử chỉ lại tỏa ra sự quyến rũ làm người ta mê đắm. Hương còn chưa kịp cắm vào lư hương thì tiếng sấm đã gần sát ngay bên tai, nó tới rồi.
“Bày trận!” Tiêu Vân Sâm nắm tay Tần Nguyễn, bước những bước vững chắc xuyên qua con đường mà đám thần thú nhường ra.
Ở đầu đằng kia, Hoắc Vân Tiêu cũng mặc một bộ áo cưới màu đen không biết đã đợi bao lâu. Đứng bên cạnh anh là Chử Tử Phượng, Minh Thiên Hành, các vị Diêm Vương của chín điện khác, và 25 vị thần linh của Minh giới, cùng các vị thần linh lớn nhỏ khác. Tiêu Vân Sâm đặt tay của Tần Nguyễn vào tay Hoắc Vân Tiêu, ánh mắt anh ta nhìn về phía sau, thấy chiếc bàn trong sân, phía trên có ngọn nến lớn màu đỏ và lư hương đang cháy, ánh mắt anh ta tối sầm lại.
Lòng bàn tay Hoắc Vân Tiêu xoa nhẹ mu bàn tay của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng giải thích: “Nghi thức ký kết nhân duyên chỉ cần báo cáo với trời đất là được, chỉ một lúc là xong.” Người này cắt tóc gọn gàng, mặc một chiếc áo gấm màu đen, thắt lưng ngọc, thân hình mảnh khảnh, vẻ mặt cao quý giống như một mặt trời chói sáng tít tận trên cao.
Dung Mộng Lan cầm một chiếc quạt không biết làm từ chất liệu gì, anh ta vung vẩy chiếc quạt, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung, cả hai xa cách gật đầu, thái độ không nóng không lạnh. Tần Nguyễn nhếch miệng rồi buông tay ra.
Thấy hai anh em còn muốn nói tiếp, Hồ Nhất Ngạn nghiêng người nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn, cười trêu chọc: “Sắp đến giờ lành rồi, Nguyễn Nguyễn, nếu cô còn chậm trễ, Hoắc Tam gia sẽ phải sốt ruột chờ đợi đấy.” “Ầm ầm! Ầm ầm!!”
Tiếng sấm tới gần. Tần Nguyễn vươn tay chạm vào mái tóc dài của Tiêu Vân Sâm, sau đó kéo rồi giật, eo của Tiêu Vân Sâm cong lên vì bị kéo tóc.
Mặc dù bị cô dùng sức kéo tóc, nhưng nụ cười trên mặt Tiêu Vân Sâm vẫn không thay đổi, trong mắt còn hiện lên vẻ cưng chiều: “Trước đây anh có cosplay một nhân vật trong phim, mái tóc này được đặc biệt làm vì điều đó, em có thích không?” Tống Tình, Trường Uyên, Lam Án, Hồ Nhất Ngạn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng những ánh mắt nặng nề.
Hoắc Chi là người duy nhất ở đây không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy phu nhân có vẻ không ổn, cô ta vội vàng bước lên trước. Tay cầm chín nén hương của Tần Nguyễn run lên, cô cảm giác được nguy hiểm sắp ập đến.
Bàn tay bị Hoắc Vân Tiêu nắm lấy cũng theo bản năng siết chặt lại, cô há miệng nhưng không biết nên nói cái gì. Tống Tình bước nhanh đến bên giường, khom người đỡ lấy cánh tay Tần Nguyễn rồi lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân, ra khỏi căn phòng này, sẽ do chủ… Do anh Tiêu đích thân dẫn cô đi gặp Tam gia.”
Tần Nguyễn đứng dậy, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tống Tình bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khóe môi cũng cong lên một đường cong đầy suy ngẫm. Khuôn mặt tươi cười của Hoắc Vân Tiêu trở nên u ám, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, mây đen phía xa đang kéo đến.
Bầu trời đêm quang đãng như vậy, nhưng tiếng sấm lại kêu vang không ngừng, rất kỳ quái. Minh Thiên Hành ở bên này cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp không giấu được sự kích động: “Nhân duyên ngàn dặm một sợi tơ hồng, hôm nay thiên tử của Bắc Âm Phong Đô cưới A Nguyễn của tộc Đồ Sơn, hôn nhân hạnh phúc...”
“Ầm ầm!!!” Bởi vì mối quan hệ với Tần Cảnh Sầm, nên thái độ của Hồ Nhất Ngạn với Tần Nguyễn cũng thân thiết hơn.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, chậm rãi thả bàn tay đang siết chặt trong áo ra, cô nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thôi.” Tiêu Vân Sâm đứng trước mặt Tần Nguyễn, cúi người lau sạch vụn bánh trên khóe môi cô.
Động tác của anh ta rất tự nhiên, Tần Nguyễn cũng không lùi về sau né tránh, hai người không hề cảm thấy cử chỉ của mình có gì đó vượt quá giới hạn. Nhân cơ hội này, Hoắc Vân Tiêu đã cắm chín nén hương của mình vào lư hương. Trong lúc Tần Nguyễn còn đang do dự, thì có hai bàn tay bao bọc lấy tay cầm hương của cô, và cũng cắm chín nén hương vào trong lư hương.
“Ầm ầm!!!” Đúng lúc này, Tần Nguyễn rút bàn tay đang đặt trên mu bàn tay của Tống Tình, sau đó rất tự nhiên đặt vào lòng bàn tay của Tiêu Vân Sâm.
Hai người nắm tay rời khỏi phòng ngủ, lúc đi xuống lầu, Tần Nguyễn phát hiện những ám vệ ẩn nấp ở xung quanh đều đã rút lui. Tần Nguyễn mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Làm phiền anh Tiêu quá rồi.”
Tần Nguyễn vẫn có thể phân biệt rõ ràng agiữa giấc mơ và hiện thực. “Dâng hương trước.”
Hoắc Vân Tiêu kéo tay Tần Nguyễn, anh nắm chặt chín nén hương trong tay rồi cắm mạnh vào lư hương. Những gì anh ta nói thật hóm hỉnh, vừa nghe đã biết là lời xã giao.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, híp mắt cười giống Tiêu Vân Sâm: “Anh nói như vậy, chẳng lẽ ảnh đế năm xưa không tranh quyền thế là giả hay sao?” Tiêu Vân Sâm hé môi nói: “Đó chỉ là giả vờ thôi, nghề của anh chẳng có gì là thật hay giả, tất cả đều vì mấy đồng tiền mà chạy đôn chạy đáo.”
Thật sao?” Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng, không biết có tin hay không: “Đã lâu rồi không gặp, anh để tóc lúc nào thế?”