Sau khi ngủ mấy tiếng, sắc mặt Tần Nguyễn không còn tái nh1ợt mà lộ vẻ rạng rỡ, bộ váy cưới cách tân khiến cô càng thêm tỏa sáng và quyến rũ, khí chất dịu dàng tao nhã. Sự giao thoa kết hợp của màu đen, vàng và đỏ là chứng thực cho sự hùng vĩ và tráng lệ.
Nhìn bản thân mặc váy cưới trong gương, đôi môi đỏ mọng quyến rũ chậm rãi cong lên. Hai năm qua, Lăng Hiểu Huyên đã chứng kiến Tần Nguyễn từng bước có được chỗ đứng vững chắc trong giới thượng lưu, ngoại trừ bối cảnh vững chắc của nhà họ Hoắc, cô còn dùng thực lực để nói chuyện.
Tần Nguyễn làm việc khiêm tốn, rất ít xuất hiện với danh nghĩa nhà họ Hoắc, cô dựa vào bản lĩnh của mình để mọi người phải nhớ tên. Chiếc váy cưới không quá rộng k2hiến cái bụng bầu năm tháng lộ ra.
Hoắc Vân Tiêu thay bộ đồ cưới cùng màu với Tần Nguyễn, hai người đều nở nụ cười, tay trong tay đi giữa qua7n khách. Tần Nguyễn đẩy cửa phòng, xuyên qua tấm gương ở chính giữa nhìn thấy rõ ràng người trong gương.
Màu đen là một màu rất quyền lực, nó không chỉ mang đến cho người ta cảm giác trang trọng, cao sang, và thần bí, đồng thời trong một số lĩnh vực còn tượng trưng cho nỗi buồn, cái chết và tội ác. Lăng Trạch Hằng lên gân xuống tấn mấy lần, cuối cùng cũng áp chế được sự bồn chồn trong lòng.
Nhìn theo ánh mắt Lăng Hiểu Huyên, anh ta một lần nữa trông thấy vợ chồng nhà họ Hoắc. Ánh mắt Tần Nguyễn khẽ lóe lên, trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó tả.
Tiêu Vân Sâm hạ cánh tay đang gõ cửa xuống, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm thúy dán chặt vào cô dâu đang ngồi đợi trong phòng. Tống Tình bước tới, lấy chiếc áo lót từ trên giá treo, hai tay đưa đến trước mặt Tần Nguyễn, quỳ một chân xuống rồi nói: “Phu nhân, xin mời cởi áo.”
Tần Nguyễn đáp lại, Hoắc Chi ở bên cạnh bước tới, từ từ cởi chiếc áo lót màu vàng nhạt mà cô đang mặc ra. Một lúc sau, Lăng Hiểu Huyên ngẩn0g đầu lên và nói với người đàn ông bên cạnh: “Em Tần thật xinh đẹp.”
Giọng điệu có một tia hâm mộ khó tả, nhưng phiền muộn thì nhiều hơn. Tần Nguyễn tưởng Hoắc Vân Tiêu đến, không ngờ lại nhìn thấy Tiêu Vân Sâm.
Đối phương mặc một chiếc áo lụa xanh loại thượng hạng, thắt dây lụa màu xanh nhạt quanh eo, bên hông treo một chiếc ngọc bội hình tròn bằng ngọc bích, mái tóc được cột bằng chiếc kim quan bằng ngọc, phần tóc còn lại dài như thác nước ngoan ngoan tuôn xuống phía sau, đẹp trai giống như một vị tiên. Khuôn mặt đẹp đẽ ôn hòa trước kia nay trở nên tuấn tú tao nhã như tiên tử rơi xuống trần gian, trong từng cử chỉ đều toát ra khí chất cao quý phi phàm, thỉnh thoảng lại lơ đãng toát ra thứ khí thế kiêu ngạo bá đạo bị kiềm chế.
Gần một năm không gặp, Tiêu Vân Sâm bây giờ thật sự khác biệt. Nhưng Lăng Trạch Hằng tin rằng một ngày nào đó mình sẽ làm được, anh ta sẽ khiến tất cả mọi người gọi Lăng Hiểu Huyên là Lăng phu nhân.
Tần Nguyễn đi một vòng trong bữa tiệc, gặp gỡ tất cả bậc cha chú của nhà họ Hoắc, sau đó lại được đưa về biệt thự riêng. Lăng Hiểu Huyên cau mày, tránh đi bàn tay của Lăng Trạch Hằng, oán trách nói: “Đừng sờ đầu em, em không còn là trẻ con nữa đâu.”
Lăng Trạch Hằng ngước mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến mình, anh ta cúi đầu cắn nhanh vào môi Lăng Hiểu Huyên, thấp giọng dỗ dành: “Mặc dù Hoắc Tam phu nhân rất đẹp, nhưng trong mắt anh, Huyên Huyên vẫn là xinh đẹp nhất.” Cửa phòng bị gõ vang, Tần Nguyễn chớp mắt, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cô nhét đĩa bánh còn sót lại một miếng vào tay Hoắc Chi.
Tống Tình đã đi mở cửa. Hôm nay đến dự tiệc cưới, Lăng Hiểu Huyên không còn mặc bộ đồng phục nghiêm túc của đội Thiên Hành nữa, khoác lên người bộ lễ phục, 7cô ấy bỏ đi khí thế hiên ngang, mà mang khí chất xinh đẹp và rất nữ tính.
Lăng Hiểu Huyên đứng bên cạnh chú út Lăng Trạch Hằng, ánh mắt dõi t2heo hướng di chuyển của vợ chồng nhà họ Hoắc, đôi mắt dính chặt vào người Tần Nguyễn mà không thể thoát ra. Lăng Trạch Hằng nhìn xuống Lăng Hiểu Huyên, trên môi nở một nụ cười nhạt.
Anh ta không nói gì, đưa tay vuốt mái tóc màu đỏ buông xõa của cô ấy. Hoắc Chi và Tống Tình liếc nhìn nhau, họ biết phu nhân hài lòng.
Bên ngoài trời đã tối, Tần Nguyễn ngồi ngay ngắn ở đầu giường, tay bê một cái đĩa ngọc đựng đồ ăn vặt tinh xảo, vừa ăn vừa đung đưa hai chân giấu trong váy cưới, dáng vẻ rất thoải mái. Áo cưới trên người Tần Nguyễn có màu đen, vàng và đỏ, khiến vẻ lạnh lùng hoàn toàn biến mất.
Nó đã không thể dùng nóng hay lạnh để miêu tả, mà là sự kết hợp màu sắc rất tự nhiên, vừa phải, điềm tĩnh và bí ẩn, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa cổ điển và hiện đại. Dưới sự phục vụ của Tống Tình và Hoắc Chi, Tần Nguyễn mặc chiếc yếm đỏ, sau đó là áo trong, áo giữa, cuối cùng là bộ váy cưới màu đen trang trọng.
Sau khi mặc xong, Tần Nguyễn đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn bông hoa bỉ ngạn màu đỏ rực thêu trên váy cưới, không biết cô đang nghĩ gì, một lát sau, Tần Nguyễn kéo đuôi váy cưới nặng trịch đi về phía phòng thay quần áo. Nói xong, Lăng Hiểu Huyên quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tần Nguyễn trong bữa tiệc.
Lăng Hiểu Huyên không biết đôi mắt long lanh ướt át của mình có sức quyến rũ như thế nào, Lăng Trạch Hằng chỉ muốn lập tức kéo Lăng Hiểu Huyên rời khỏi bữa tiệc, tìm một nơi không có ai rồi trực tiếp xử lý cô ấy. Lăng Hiểu Huyên đã đưa tay ra, chuẩn bị đẩy người nào đó, nhưng khi nghe thấy lời này, khuôn mặt khả ái và đôi tai đang đeo hoa tai kim cương tinh xảo nhanh chóng đỏ bừng.
Làn da trắng của Lăng Hiểu Huyên nhanh chóng nóng bừng, khiến cô ấy càng thêm hấp dẫn và ngon miệng. Lần này người thay quần áo cho Tần Nguyễn không phải đội ngũ trang điểm nữa, mà là do Tống Tình và Hoắc Chi đảm nhận.
Tần Nguyễn cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc váy cưới màu đen mà Tam gia đã nhắc tới trước đó, chiếc váy cưới màu đen được chế tạo tinh xảo, vừa lộng lẫy vừa khí thế, cùng với đó là sự sang trọng và tao nhã khó có thể diễn tả được. Trong lòng Lăng Trạch Hằng biết Lăng Hiểu Huyên không phải hâm mộ vẻ bề ngoài của Tần Nguyễn, mà là hâm mộ cô và Tam gia có thể tổ chức hôn lễ long trọng như vậy một cách công khai, hâm mộ bọn họ có thể ôm người yêu một cách thoải mái.
Đó là điều mà Lăng Trạch Hằng không thể cho Lăng Hiểu Huyên trong thời gian ngắn. “Tần Nguyễn, anh đến đón em.”
Tần Nguyễn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc khó hiểu: “Tại sao lại là anh?”