Tần Nguyễn tận mắt nhìn thấy, ở bên trong lư hương, khói tỏa ra từ chín nén hương của cô và chín nén của Tam gia lượnc vòng quấn quýt lấy nhau, khói hương màu xanh lam tỏa ra một mùi hương thần bí làm cho người ta say mê, bên tai cô dường như nghe thấy có ngưaời đang hoan hô xong rồi.
Không đợi cô tìm hiểu thêm thì bỗng thấy vai đau âm ỉ, như thể ai đó đang dùng kim đâm vào da cô vậy. Khoảnh khắc chín nén hương của Tần Nguyễn được cắm vào lư hương, kết giới do Minh Thiên Hành và Chử Tử Phượng bày ra bị những tia sét giáng xuống liên tục đánh vỡ.
“Ầm ầm!!”
Đòn lôi phạt đầu tiên xông vào kết giới đánh thẳng vào người Hoắc Vân Tiêu, anh vừa phát giác tình huống không ổn là đẩy ngay Tần Nguyễn đang ở trong ngực mình ra. Anh đã nói anh sẽ cưới cô, làm sao cô có thể không lấy anh được.
Bây giờ nghi thức kết nhân duyên đã thuận lợi hoàn thành, chỉ là Thiên đạo không cho phép nên giáng lôi phạt xuống, cứ để cho anh lĩnh phạt là được.
Về phần Tần Nguyễn nói không cưới nữa, thì cũng đã muộn rồi. “Khục khục...”
Trước khi sét đánh xuống, anh khẽ ho mấy tiếng và phun ra rất nhiều máu.
Khoảnh khắc cột sấm sét dày đặc giáng xuống, một bóng đen lao tới trước mặt anh. Tiếp theo, những tia sét dày đặc liên tục giáng xuống người Hoắc Vân Tiêu, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của anh trở nên gần như trong suốt.
Chủ nhân!”
“Chủ thượng!!” Lại một tia sét mạnh mẽ khác giáng xuống từ bầu trời.
Tần Nguyễn nhìn thấy cột sét màu xanh tím dày như cái chậu rửa mặt lao thẳng về phía Hoắc Vân Tiêu mà mắt trợn trừng như muốn rách cả mí mắt, khuôn mặt đang khóc trở nên dữ tợn, cô như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Hoắc Vân Tiêu nhắm chặt hai mắt, bình tĩnh đón nhận luồng lôi phạt đang muốn đẩy anh vào chỗ chết. Nghe đến đứa nhỏ, Tần Nguyễn nhất thời thất thần, bị Hoắc Vân Tiêu đẩy mạnh ra.
Lôi phạt giáng xuống lần nữa, hòa vào cơ thể Hoắc Vân Tiêu.
“Phụt” Thậm chí Hoắc Chi còn sử dụng vũ khí mang theo người, những tiếng đoàng đoàng đoàng liên tục vang lên, đáng tiếc, tất cả những viên đạn cô ta bắn ra đều rơi xuống đất ở rìa kết giới.
Mấy người Minh Thiên Hành và Chử Tử Phượng cũng nóng nảy hét lên, mặc dù họ ở trong kết giới, nhưng lại không thể đến gần chủ thượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu bị từng luồng lôi phạt đánh trúng.
“Tam gia!!” Tiêu Vân Sâm đẩy mạnh Hoắc Vân Tiêu về phía Tần Nguyễn, anh ta ngửa đầu lên, nghênh đón một đòn trí mạng bằng ánh mắt khinh thường và vẻ mặt kiêu ngạo.
“Thần Quân!”
“Chủ nhân!” Đáng tiếc, tốc độ của hai người có nhanh cách mấy cũng không bằng sấm sét trừng phạt hung bạo.
Nửa người của Tần Nguyễn vẫn còn đang nằm trong ngực của Hoắc Vân Tiêu, hai người cùng cảm nhận được lôi phạt đánh thẳng vào linh hồn, da đầu tê dại, đau đớn kịch liệt quét qua thân thể, linh hồn bị chấn động.
“A!!!” Khoảnh khắc cô hét lên, Hoắc Vân Tiêu bỗng nhiên quay phắt đầu lại, ánh mắt tàn nhẫn giống như một thanh kiếm lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Tần Nguyễn.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật nước mắt giàn giụa của cô, đôi môi mỏng gợi cảm nhuốm máu của anh khẽ cong lên.
Hoắc Vân Tiêu kiên định nói: “A Nguyễn, em đã lấy anh rồi.” Trong tiềm thức, cô cho rằng mọi chuyện trước mắt đều là do nghi thức kết nhân duyên gây ra.
Nếu cái giá phải trả là Hoắc Vân Tiêu phải chịu hết đợt sét này đến đợt sét khác, đau đớn thống khổ như thế, cô thà rằng không cần!
Cô cũng đã tự mình trải qua luồng sấm sét đầu tiên, đó là cơn đau từ trong tim lan ra toàn thân, đau đến mức cô suýt gào khóc. Tần Nguyễn không nhịn được đau đớn hét lên.
Nghe tiếng cô hét, Tiêu Vân Sâm lập tức lao tới, 52 tộc thần thú thượng cổ ở phía sau cũng theo sát.
Trước khi một tia sét khác giáng xuống, Tiêu Vân Sâm đã cướp Tần Nguyễn khỏi vòng tay của Hoắc Vân Tiêu. “A Nguyễn!”
Tiêu Vân Sâm nghiêm nghị hét lớn vào tai cô, cố gắng khiến cô tỉnh lại.
Nhìn thấy bầu trời đêm lại tích tụ một tia sét nữa, Tần Nguyễn yếu ớt tựa vào ngực Tiêu Vân Sâm, vừa khóc lóc lắc đầu, vừa gào: “Em không nghe, em không muốn cưới nữa, Tam gia, anh mau qua đây, chúng ta trở về, trở về đi...” Từ nay về sau, vận mệnh của bọn họ sẽ quấn quýt lấy nhau đời đời kiếp kiếp.
Tần Nguyễn cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của Tiêu Vân Sâm, và khó khăn tiến về phía trước.
Cô muốn đến gần Hoắc Vân Tiêu, muốn ôm anh thật chặt. “Tam gia!!!”
Bốn người Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, Hoắc Chi và Lâm Hạo may mắn được tham dự hôn lễ này lo lắng kêu lên.
Bọn họ không thể xông vào bên trong kết giới được nên chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông. Thấy tia sét lại chuẩn bị đánh xuống, Hoắc Vân Tiêu biết chuyện sắp kết thúc nên dùng sức đẩy Tần Nguyễn đang ôm chặt cánh tay mình ra.
“Không! Đừng đẩy em ra!” Tần Nguyễn muốn ở bên cạnh anh, cô nắm chặt cánh tay anh không buông.
Hoắc Vân Tiêu nghiêm khắc quát: “Nguyễn Nguyễn nghe lời, trong bụng em còn có đứa nhỏ đấy.” Tiêu Vân Sâm làm sao có thể để cô bị sấm sét tác động đến, nên anh ta tăng thêm lực tay.
Tần Nguyễn kêu khóc, nước mắt nhòe hai mắt, chỉ nhìn thấy cái bóng mơ hồ của Hoắc Vân Tiêu, cô run giọng thuyết phục: “Đủ rồi, đã đủ rồi, chúng ta trở về đi, Tam gia!”
Cô điên cuồng giãy giụa trong lòng Tiêu Vân Sâm, nước mắt không ngừng chảy ra, cô khàn giọng gào thét: “Thả em ra, anh thả em ra!” Tần Nguyễn nhìn tóc anh từ ngắn biến thành dài, hàng ngàn sợi tóc bị sét đánh tung lên sau lưng anh, nơi khóe môi mím chặt chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Nhưng từ đầu đến cuối anh không hề phát ra âm thanh nào, ánh mắt ngập tràn phản kháng và lạnh lùng.
Tần Nguyễn khóc, nước mắt tuôn như mưa, cô hét lớn: “Em không lấy chồng, em không lấy chồng đâu!!!” Tia sét xanh tím cực mạnh xuyên thấu qua tứ chi, đánh thẳng vào trái tim anh ta, tim đột ngột ngừng đập, cơ thể anh ta đổ về phía trước, hai chân khuỵu xuống đất, lung lay sắp ngã.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Trường Uyên biến về nguyên hình rắn Câu Xà để đỡ lấy cơ thể của Tiêu Vân Sâm, hắn liều mạng truyền sát khí và yêu khí cho anh ta.
Lôi phạt cũng không dừng lại, nó như có ý thức đuổi theo Hoắc Vân Tiêu. Máu tươi lại phun ra khỏi miệng anh, lần này lượng máu còn nhiều hơn trước.
Hoắc Vân Tiêu che trái tim, cảm nhận nhịp tim dưới lòng bàn tay trở nên yếu ớt.
Sắc mặt anh tối sầm, anh không còn chịu đựng nữa mà ngửa đầu lên lạnh lùng nhìn bầu trời, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, hơi thở tử vong cuồn cuộn nhanh chóng lan tràn ra.