Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1198: Mười tám hạt châu đã vỡ mất tám hạt



“Tam gia, chỉ có một mình anh ở đây à? Ngày vui tại sao không thấy Tam thiếu phu nhân?”

Giọng nói trêu chọc quen thuộc của một n1gười phụ nữ vang lên sau lưng.

Lông mày của Tô Tĩnh Thư giãn ra, cô ta bước tới, trong mắt đong đầy ý cười, giọng điệu bình thư2ờng như thể đang nói chuyện nhà khiến người khác không thể bắt bẻ được. Nếu không phải đến cướp dâu, chẳng lẽ họ đến đây để ủng hộ sao? Tôi thấy họ đâu giống, cậu nhìn vẻ mặt của họ kìa, đừng nói là không cười, ai nấy đều nghiêm túc như vừa bị cậu cướp mất bảo bối vậy.”

Hoắc Vân Tiêu không khỏi bật cười thành tiếng, đôi lông mày của anh cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.

Hoắc Vân Tiêu đâu chỉ cướp mất cô công chúa nhỏ của những người này, bạn chơi từ khi còn nhỏ của A Nguyễn đều là những thần thú kia, trong đó còn có mấy tên có ý đồ với A Nguyễn. Sau đám cưới hôm nay, nhân duyên của Hoắc Vân Tiêu và A Nguyễn sẽ quấn quýt lấy nhau đời đời kiếp kiếp.
Gia chủ nhà Công Tôn xưa nay chưa từng bị người khác ngó lơ như vậy, anh ta bĩu môi oán trách: “Tôi chưa từng nghe nói vị ảnh đế kia kiêu ngạo như thế, Tam gia, cậu nói cho tôi biết đi, người này có lai lịch gì?”

Nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của Tiêu Vân Sâm phớt lờ mình, Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Anh ta và Nguyễn Nguyễn có quan hệ rất thân, sau này nếu có cơ hội gặp mặt, nhớ đừng đắc tội với anh ta.”

Nếu trong tương lai Tiêu Vân Sâm vẫn còn hoạt động ở Nhân giới, với thân phận của mình, anh ta sẽ là một tồn tại mà các gia tộc lớn và các thế gia đều không thể trêu chọc được.
Tất cả bọn họ đều có ánh mắt dữ tợn, tiên khí quanh quẩn dường như để che giấu nội tâm tàn nhẫn, nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện.

Công Tôn Nghị khẽ tặc lưỡi, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Cho nên tôi mới hỏi thẳng cậu, cậu cho rằng ở đây không ai nhìn ra họ có vấn đề sao, nhóm người xung quanh ảnh đế Tiêu vô cùng lạ mặt, bất kể là khuôn mặt xuất sắc hay khí chất không tầm thường, tất cả đều không hề đơn giản.”

“Chỉ nhìn việc Tiêu Vân Sâm đi đón dâu với cậu, chắc chắn đã có người bắt đầu điều tra, nhóm người này không hề có danh tiếng, nhưng mơ hồ lấy Tiêu Vân Sâm làm trung tâm, bọn họ đột nhiên tụ tập một chỗ khiến người khác cảm thấy như họ đến đây là để cướp dâu vậy. Trước đó, tôi còn chờ đợi bọn họ hành động, nhưng may mà cho đến khi cậu và thiếu phu nhân trao nhẫn cho nhau, bọn họ vẫn không có động tĩnh gì.”
Công Tôn Nghị lần lượt chỉ ra các thành viên trong giới Huyền học, cuối cùng chuyển ánh mắt sang chỗ nhóm Tiêu Vân Sâm đang đứng ở một góc hẻo lánh.

Lấy ảnh đế Tiêu làm trung tâm, một nhóm các thành viên đang đứng đều có ngoại hình nổi bật, khí thế không tầm thường, sự cao quý của họ bỏ xa các khách khứa khác, vẻ ngạo nghễ và khí chất thần tiên ẩn giấu trên người họ khó mà che giấu nổi.

Phải nói rằng ánh mắt của Công Tôn Nghị rất sắc bén, Hoắc Vân Tiêu khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, trên môi nở nụ cười thản nhiên, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Công Tôn Nghị, anh cũng không lên tiếng giải thích.
Công Tôn Nghị tiếp tục lời nói khách sáo: “Tam gia, chúng ta đều là người quen cũ, cậu hôm nay định làm gì thế?”

Hoắc Vân Tiêu hất cái cằm kiêu ngạo, giễu cợt nói: “Anh đoán xem?”

Công Tôn Nghị xoa cằm, ánh mắt khôn khéo nhìn đám người Tiêu Vân Sâm ở cách đó không xa, càng nhìn càng cảm thấy nhóm người này có khí chất không hài hòa.
Cố Minh Yến mặc vest đi giày da, anh ta cũng là phù rể trong đám cưới giống Lục Hàn, anh ta trêu chọc Hoắc Vân Tiêu ngay trước mặt mọi người: “Nghe nói Tam gia cũng là một người biết quan tâm, hai người chênh nhau gần một giáp nhỉ, Tam gia thật có phúc, khiến những người xung quanh phải ghen tị.”

Hoắc Vân Tiêu cầm ly rượu trên quầy bar, nâng ly với Tô Tĩnh Thư, Lục Hàn và Cố Minh Yến, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ ngập tràn sự dịu dàng: “Có thể cưới được A Nguyễn là phúc của tôi.”

Nếu như trước đây có người nhắc đến chênh lệch tuổi tác giữa anh và Tần Nguyễn, trong lòng Hoắc Vân Tiêu sẽ cảm thấy khó chịu.
Anh ta hất mái tóc ngắn đẹp trai và phong cách của mình, ngũ quan góc cạnh và cứng cỏi lộ ra vẻ ghen tị khó tả, anh ta đưa tay chỉ xung quanh: “Bên trái, ông già đứng cạnh người phụ nữ mặc váy đen chính là người đứng đầu môn phái Ngọc Tinh, người đàn ông trung niên sau lưng ông ta là Lộ Văn Bân, là người dự kiến sẽ trở thành chưởng môn đời kế tiếp. Ở vị trí chính giữa, người đàn ông trung niên trong bộ áo dài kiểu cổ và cô gái bên cạnh, hai người họ đều thuộc môn phái Mao Sơn, hai thầy trò này rất có danh tiếng, môn phái Mao Sơn đã xuống dốc từ lâu, nhưng thực lực của họ cũng ngang ngửa môn phái Ngọc Tinh.”

“Hãy nhìn người đàn ông mặc thường phục, đội mũ dạ ở đằng kia đi, mặc dù trông rất đẹp trai, nhưng anh ta lại là một nhà sư, bảo vật trấn phái của chùa Nam Ẩn, ngay cả trụ trì của chùa cũng phải nghe theo sự sắp xếp của anh ta, người bình thường không thể mời được người này, nghe nói rất hiếm khi thấy anh ta ra tay, ai muốn nhờ thì đều phải dựa vào ân tình trước đây với nhà chùa.”

“Còn các đệ tử của môn phái Trường Sinh ở bên kia nữa… Ngay cả Phạm Hàng Nhất, một ma cà rồng nghìn năm tuổi cũng xuất hiện, với mối quan hệ làm ăn với nhà họ Hoắc, việc hắn ta xuất hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Còn ở bên kia là ma cà rồng phương Tây, nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một kẻ nguy hiểm được ghi trong hồ sơ cấp S, có vẻ như là thành viên thuộc gia tộc Lathambo danh giá.”
Nhưng từ khi khôi phục trí nhớ, Hoắc Vân Tiêu nhận ra giữa bọn họ đâu phải cách một thế hệ, tính đúng ra anh có thể làm cụ tổ của Tần Nguyễn ấy chứ.

Nghe những lời trêu chọc và ghen tị của mọi người, Hoắc Vân Tiêu có thể bình tĩnh nâng ly, trong lòng không một chút dao động.

Ỷ vào cơ thể vạm vỡ, gia chủ nhà Công Tôn chen vào trong đám người đi tới bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, thoải mái ôm vai bá cổ Tam gia cao hơn mình cả nửa cái đầu, anh ta thấp giọng trêu đùa: “Tam gia, không ngờ mặt mũi nhà họ Hoắc lớn như vậy, tôi thấy những người có thực lực trong giới Huyền học gần như đều ở đây.”
Đây cũng được coi là lời khuyên chân thành của Hoắc Vân Tiêu dành cho người bạn thân Công Tôn Nghị.

Gia chủ nhà Công Tôn không nghĩ như vậy, trong mắt lóe lên vẻ tò mò: “Sao thế? Chẳng lẽ người này có lai lịch rất lớn?”

Hoắc Vân Tiêu đang định nói gì đó, vẻ mặt tuấn tú đột nhiên thay đổi, anh ngẩng đầu nhìn về phía căn biệt thự riêng cách đó không xa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.