Buồn nhất, đau đớn nhất chính làk khi tưởng rằng mình và người yêu tâm đầu ý hợp, nhưng lại phát hiện người kia đã đứng ở phía đối lập với mình, hai người ccách nhau một mối thù sinh tử. “Tùy cô.”
Nói xong câu đó, Tần Nguyễn cất bước rời khỏi phòng ngủ, bước chân vội vàng hướng về phòng làm việc của Hoắc Vân Tiêu. Đôi mắt ánh lên sự thờ ơ và bất an chợt dừng lại ở một nơi nào đó.
Chuỗi tràng hạt của Tam gia đột nhiên hiện lên trong tâm trí Tần Nguyễn, lúc ở công ty, cô tận mắt chứng kiến chuỗi hạt trong suốt như pha lê mất đi ánh sáng vàng mờ nhạt và trở nên xám xịt. Hoắc Vân Tiêu hiểu rất rõ.
Anh cười vì tức giận, giọng nói run run, nhẹ nhàng nói ra những lời đầy sát khí: “Ý của cậu là để A Nguyễn, mẹ của các con tôi chìm trong đau đớn dằn vặt mấy tháng nữa à? Từ lúc nào mà tôi cần cậu khuyên mình phải làm gì?” Tần Nguyễn biết chuỗi hạt này có quan hệ mật thiết với sinh mệnh của Tam gia, cũng biết đối phương cố ý che giấu chuỗi hạt đã bị tổn hại, cho nên cô cũng giả vờ không biết, chiều theo ý của đối phương để che giấu một cách hoàn hảo.
Không phải Tần Nguyễn không lo lắng cho tính mạng của Hoắc Vân Tiêu, mà là Minh Thiên Hành đã nói rằng, chỉ cần cô bắt quỷ thì sẽ thu được sự sống càng dài, tính mạng của Tam gia sẽ càng an toàn. Nói xong, Minh Thiên Hành ngẩng đầu cẩn thận nhìn người đàn ông vô cùng cao quý trước mặt, thăm dò đề nghị: “Có lẽ ngài cần dùng máu của mình để áp chế ký ức của Đế Hậu, để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Người bình thường không thể chịu đựng được máu của Đại Đế Phong Đô, ác quỷ chưa cần nuốt mà chỉ cần hít mùi, quỷ lực sẽ tăng vọt, những yêu tinh tu hành nhiều năm sẽ biến thành thần. Nếu Chử Tử Phượng đã lừa dối Tần Nguyễn, vậy thì Minh Thiên Hành là thủ hạ của đại đế Phong Đô cũng có thể lừa dối cô.
Không để ý đến đứa bé trong bụng đang vận động, Tần Nguyễn đứng dậy xỏ giày, trên người cô có sự đè nén như một cơn bão sắp tới. Hoắc Vân Tiêu tức giận nhìn chằm chằm Chử Tử Phượng, như thể muốn đốt cháy gã hoàn toàn.
Bố cục nghìn năm không chỉ giúp A Nguyễn vượt qua kiếp nạn sinh tử, mà còn để báo mối thù bị cô moi tim năm đó. Ba người đứng trước quầy bar nhỏ được dựng tạm thời, vị trí khá khuất, tương đối ít người.
Mặc dù như vậy, Minh Thiên Hành vẫn thấp giọng báo cáo: “Chủ thượng, Minh giới không có bất cứ động tĩnh gì, Đế Hậu sắp đến ngày đón tử kiếp, trí nhớ của cô ấy sẽ dao động không ổn định trong thời gian tới.” Ngày con ra đời quá gần với thời điểm Hoắc Vân Tiêu ra đi, anh sẽ không thể khống chế những việc bất ngờ xảy ra vào thời điểm mấu chốt.
Chử Tử Phượng đứng bên cạnh Minh Thiên Hành, thấy sắc mặt đế quân càng ngày càng khó coi, gã bước lên trước, cung kính nói: “Chủ thượng, hiện tại trí nhớ của Đế Hậu đang hồi phục, tại sao không thuận theo tự nhiên? Thuộc hạ cho rằng, trong thời gian ngắn Đế Hậu sẽ không khôi phục toàn bộ ký ức, trước đó Đế Hậu thấy những ký ức không đau khổ trong giấc mơ, bây giờ chắc là nhìn thấy một số ký ức bi thương, vì thế mới để ngài phát hiện sơ hở. Ký ức tích lũy cả nghìn năm không thể khôi phục trong thời gian ngắn được, dù sao ký ức nghìn năm trước là Đế Hậu có lỗi với ngài, có lẽ Đế Hậu sẽ không chủ động đi hỏi ngài để xác minh đâu.” Tần Nguyễn cả người phát lạnh, nằm cuộn tròn trên giường, hai tay vuốt ve đứa con đang hoạt động trong bụng, cơ thể và tinh thần như bị chia làm hai, đầu óc rối bời.
Tần Nguyễn đưa tay an ủi đứa trẻ đang quậy trong bụng, trong lòng không ngừng đoán xem cha của đứa bé muốn làm gì, cô đặt tất cả những ký ức không biết vào tình huống xấu nhất. Người trong lòng có sự áy náy luôn ở thế bị động, họ sẽ thuộc về phe yếu thế hơn.
Chử Tử Phượng không nói câu tiếp theo, nhưng gã biết Đế Quân sẽ hiểu. Cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên trong, Hoắc Chi và Tống Tình đang canh giữ ở ngoài cửa đồng thời quay đầu lại.
Hoắc Chi quay người gật đầu: “Phu nhân?” Bụng của Tần Nguyễn bây giờ càng lúc càng lớn, vì không khiến đứa bé bị thương và cơ thể người mẹ mệt mỏi, Hoắc Vân Tiêu đã dự tính từ sau đêm tân hôn, anh sẽ không giày vò cô mỗi đêm như hai tháng trước nữa.
Tần Nguyễn lúc này không thể chịu đựng được sức mạnh của một giọt máu của Hoắc Vân Tiêu. Hoắc Vân Tiêu sợ mình không khống chế được sẽ làm tổn thương hai mẹ con, anh cũng sợ sau đó Tần Nguyễn sẽ bệnh nặng.
Cùng với cái bụng càng ngày càng to của Tần Nguyễn, trong lúc chờ mong con gái ra đời, sự bất an trong lòng Hoắc Vân Tiêu cũng tích lũy càng ngày càng nhiều. Nhưng Hoắc Vân Tiêu không bao giờ nghĩ tới chuyện để cô hồ ly nhỏ mà mình nâng niu và cưng chiều bị hành hạ về thể xác và tinh thần bởi những ký ức đau buồn đã xảy ra trong quá khứ.
Từ đầu đến cuối, tất cả những gì anh muốn chỉ là trái tim của A Nguyễn. Khi phát hiện Tần Nguyễn có vấn đề, Hoắc Vân Tiêu trước tiên sai hai thủ hạ đắc lực về Minh giới điều tra tình hình.
Tất cả linh hồn trên thế gian đều do Minh giới cai quản, Tần Nguyễn là công chúa cao quý của tộc Cửu Vĩ Hồ, nếu thần hồn của cô sớm trở về vị trí của mình, nhất định sẽ có dấu hiệu Minh giới không ổn định. Nếu đối phương nhớ lại mối thù moi tim trong quá khứ, vậy tại sao lại còn muốn cưới cô, A Nguyễn của Hồ tộc đã chết như thế nào trong giấc mơ, có phải bị anh… Giết để trút giận?
Trên đời không có vị thần nào dám khiêu khích Đại Đế Bắc Âm của Phong Đô, anh lạnh lùng vô tình, có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn, làm sao có thể cho phép người phản bội mình sống sót. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hai người, thần thái của Tần Nguyễn khôi phục vẻ tự nhiên, cô bình tĩnh nói: “Tôi nhớ mấy ngày trước để quên một thứ trong phòng làm việc, bây giờ phải qua đó tìm.”
Hoắc Chi không hề nghi ngờ, cô ta theo chức trách của mình mà hỏi thăm: “Phu nhân có muốn tôi đi cùng không?” Cùng lúc đó, Hoắc Vân Tiêu quay lại hiện trường hôn lễ tìm Minh Thiên Hành và Chử Tử Phượng, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào hai người: “Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao trí nhớ của A Nguyễn không ổn định? Các người đã điều tra được gì rồi?”
Hoắc Vân Tiêu nhận thấy Tần Nguyễn lơ đãng thăm dò mình, ngoại trừ suy đoán cô đã khôi phục ký ức, anh không tìm được lý do nào khác. Tần Nguyễn đã lấy tim Hoắc Vân Tiêu để cứu người khác, vậy thì cô phải đền trái tim của mình cho anh.
Sắc mặt của Chử Tử Phượng, Minh Thiên Hành đột nhiên biến đổi, cảm nhận được từ trên người Đế Quân truyền đến cảm giác áp bách sắc bén, bọn họ cúi đầu lặng yên không nói nữa.