Tần Nguyễn biết có điều gì đó không ổn với chuỗi tràng hạt, nhưng cô không bao giờ đoán được nó đã bị vỡ mất tám hạt.
Tần Nguyễn rất muốn gọi Minh Thiên Hành tới, nắm cổ áo hắn ta và hỏi nếu một ngày tất cả chuỗi hạt bị vỡ nát, liệu Hoắc 7Vân Tiêu có phải đón nhận cái chết hay không.
Tại sao mọi người đều nói dối cô. “Nguyễn Nguyễn?”
Tiếng gọi của Hoắc Vân Tiêu lại vang lên ngoài cửa. Hơn nữa, đó chỉ là một suy đoán chưa được kiểm chứng.
Tần Nguyễn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn thấy Tần Nguyễn trước bàn làm việc, khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên một nụ cười.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu dịu dàng cưng chiều, bước những bước nhẹ nhàng và chậm rãi đến trước mặt Tần Nguyễn, đưa tay vén mái tóc rối bù của cô, giọng nói chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy: “Anh còn tưởng em không ở đây, vừa rồi anh gọi sao em không ra?” Phải chăng những che giấu này 7là để trả thù cô?
Đầu ngón tay của Tần Nguyễn chạm vào vết nứt trên hạt châu, trong lòng đau đến mức hô hấp cũng trở n2ên yếu ớt, giống như bị ai đó dùng dao đâm mạnh vào tim. Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, sự dịu dàng trong mắt sắp tràn cả ra ngoài: “Anh cả đang bận ở dưới lầu, lát nữa anh giúp em đưa cho anh ấy được không?”
“Được ạ.” Một tiếng bé cưng tràn đầy yêu thương và dịu dàng vang vọng bên tai Tần Nguyễn, khiến trái tim cô say đắm.
Lời nói trấn an của Hoắc Vân Tiêu tựa hồ làm cho Tần Nguyễn yên tâm lại, cuối cùng cô không còn giả vờ tươi cười, mà nở một nụ cười rạng rỡ. Chiếc bút kim cương Montblanc trong tay Tần Nguyễn được khảm nạm 1919 viên kim cương, trên nắp bút có một viên kim cương siêu lớn nặng 3 carat.
Trọng lượng của cả chiếc bút là hơn 30 carat, công nghệ chế tạo phức tạp của nó cùng với sức ảnh hưởng của thương hiệu và người dùng mới khiến chiếc bút trở nên quý giá như thế. Một tiếng thì thầm vang lên giữa đôi môi đang dính chặt của họ.
“Hoắc phu nhân, trên đời này không có người nào khiến anh hạnh phúc hơn em, em là duy nhất của anh, đời đời kiếp kiếp đến chết cũng không thay đổi.” Tần Nguyễn giật mình, theo bản năng dùng tốc độ cực nhanh đóng lại ngăn ẩn bên cạnh vách tủ sách, mấy quyển sách lấy xuống trước đó cũng đã trở về vị trí ban đầu.
Tần Nguyễn quay người bước nhanh đến bàn làm việc, cầm chiếc bút Montblanc trên bàn lên, cách đây không lâu Tần Nguyễn được mời tham dự đấu giá ở nước ngoài, cô đã đấu giá được chiếc bút này thông qua video. Lần này đối phương không đợi cô trả lời, anh chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Tần Nguyễn mặc áo ngủ lụa đứng trước bàn làm việc, trong tay nắm chặt chiếc bút, ánh mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông như sáng lóa đang đi vào. Lúc nhìn thấy chiếc bút, Tần Nguyễn nghĩ đến anh cả thường xuyên dùng bút ký tên ở công ty, vì thế cô đã mua nó với cái giá trên trời là 125 triệu.
Thương hiệu Montblanc là nhà sản xuất bút hàng đầu quốc tế, là sự lựa chọn số một của người giàu nhất thế giới, hoàng gia và nhiều nhân vật nổi tiếng quốc tế, những người giàu có và quyền lực đều dùng khi ký tên, chính vì vậy nó có tiếng là chiếc bút đắt nhất thế giới. Hoắc Vân Tiêu tự nhiên cảm giác được tâm trạng của Tần Nguyễn thay đổi, anh còn đang do dự làm sao áp chế ký ức sắp khôi phục của cô, bây giờ nhìn thấy Tần Nguyễn trút bỏ được gánh nặng, trong lòng không khỏi nóng lên.
Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc Tần Nguyễn, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: “Em ngoan lắm.” Đối phương đã nói cưới cô vì thích cô, thì điều đó nhất định là sự thật.
Nếu đã như vậy, Tần Nguyễn không có gì phải lo lắng nữa. Bởi vì nhiệt độ cơ thể quanh năm ở trạng thái thấp, hơi thở của Hoắc Vân Tiêu hơi lạnh lẽo, nhận thấy hô hấp của Tần Nguyễn không ổn định, sợ cô thiếu dưỡng khí sẽ ảnh hưởng tới đứa con trong bụng, mặc dù không nỡ nhưng anh vẫn cưỡng chế để thoát khỏi đôi môi đỏ khiến mình chìm đắm.
“Bé cưng, đừng nghĩ lung tung nữa, cuộc đời ngắn như vậy, chúng ta phải dùng quãng đời sau này để hưởng thụ ánh sáng ấm áp của nhân gian.” Hoắc Vân Tiêu nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Điều anh không hối hận nhất trong cuộc đời, đó chính là lúc bắt đầu xảy ra chuyện với em ở khách sạn Hoàng Đình, khoảnh khắc em xông vào thế giới của anh, vận mệnh của chúng ta đã định sẵn phải quấn lấy nhau cả đời, anh cũng lớn tuổi rồi, nói lời yêu thì quá giả tạo.”
Hoắc Vân Tiêu kéo Tần Nguyễn vào lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi hé mở của cô. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên vui vẻ, cô gật mạnh đầu: “Vâng.”
Đời người mấy chục năm ngắn ngủi, nếu cứ mãi quấn lấy quá khứ của kiếp trước và kiếp này, chẳng phải mỗi ngày cô đều sẽ bị nỗi đau giày vò sao. “Cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là g0iọng nói dịu dàng quen thuộc: “Nguyễn Nguyễn, em ở bên trong à?” Tần Nguyễn căn bản không quan tâm ai tặng quà, cô chỉ đang tìm cớ để che giấu sự chột dạ của mình.
Hoắc Vân Tiêu vươn tay chạm vào gương mặt đã tẩy lớp hóa trang của Tần Nguyễn, để lộ một chút quầng thâm dưới mắt, anh đau lòng thở dài: “Trông sắc mặt em vẫn mệt lắm, em muốn xuống lầu gặp khách với anh, hay là về phòng nghỉ ngơi?” Khoảng cách đã biến mất sau cuộc trò chuyện đơn giản, chỉ còn lại sự ấm áp và mập mờ.
Bàn tay của Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tần Nguyễn, động tác dịu dàng, an ủi hết lần này đến lần khác. Hoắc Vân Tiêu quay đầu lại, anh nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt của Tần Nguyễn không còn tránh né, đôi mắt hồ ly tràn đầy tình cảm nhìn thật sâu vào Hoắc Vân Tiêu, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhẹ giọng hỏi: “Tam gia, vì thích em nên anh mới cưới em đúng không?” Tần Nguyễn không nghĩ gì nữa, cô ôm chặt lấy eo Hoắc Vân Tiêu, ngoan ngoãn để đối phương thao túng mình.
Còn Tần Nguyễn chỉ đi tìm cảm giác thân thuộc khiến cô cảm thấy an tâm - nó đến từ vòng tay ấm áp của Tam gia. Điều Tần Nguyễn lo sợ không phải là sự che giấu của Hoắc Vân Tiêu, cũng không phải hai người bẻ kiếm dứt tình quyết liệt trong giấc mơ, mà là sợ kiếp này có con với nhau, thậm chí cả bước thành hôn bây giờ chỉ là sự trả thù.
Tần Nguyễn hiểu Hoắc Tam gia, người đàn ông này không thèm nói dối. Tần Nguyễn nâng cây bút trong tay lên đưa cho Hoắc Vân Tiêu, giọng nói bình tĩnh mềm mại: “Em tới lấy quà cho anh trai.”
Hoắc Vân Tiêu cầm chiếc bút từ tay Tần Nguyễn, ngón tay thon dài trắng trẻo lật qua lật lại chiếc bút, động tác tùy ý, cứ như thể nó không phải là hàng xa xỉ hàng đầu thế giới, mà chỉ là một vật bình thường. Tần Nguyễn không trốn tránh nụ hôn của đối phương mà chủ động tiến sâu hơn, tìm kiếm cội nguồn cho sự yên ổn của mình.
Cảm giác mát lạnh trên môi nhanh chóng nóng lên khi họ cọ xát vào nhau. Không có câu nào nhắc đến tình yêu, nhưng câu nào cũng bày tỏ tình cảm.
Giờ phút này Tần Nguyễn cảm giác linh hồn của mình sắp rời khỏi thân thể, nhìn nụ cười trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu ở khoảng cách gần, không biết nhịp tim của ai đập dữ dội và rõ ràng như vậy, từng tiếng tim đập đều đang nói lên sự phấn khích. Bây giờ Tần Nguyễn chỉ muốn ở một mình, chải vuốt lại toàn bộ tin tức thu được từ tối hôm qua đến giờ, cố gắng tìm kiếm manh mối để có thể xác nhận suy đoán của mình.
Hoắc Vân Tiêu rút tay về, dung túng nói: “Được rồi, để anh đưa em về phòng.” Hoắc Vân Tiêu ôm bờ vai gầy của Tần Nguyễn, một tay đỡ cánh tay cô rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi đưa cô về phòng ngủ, Hoắc Vân Tiêu quay người chuẩn bị rời đi thì bị Tần Nguyễn đang nằm trên giường giữ chặt ống tay áo. Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu hiện lên vẻ ngạc nhiên, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng véo tay Tần Nguyễn, anh ngồi xuống bên giường, cúi người hôn khẽ vào bàn tay mềm mại của cô.
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa đa tình quyến rũ, tràn đầy tình cảm say đắm. Nằm trong lòng Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn hơi xấu hổ, ngửi mùi hương thơm mát quen thuộc, trái tim bồn chồn của cô được xoa dịu, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà tìm đến.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Vân Tiêu dừng lại động tác, đặt Tần Nguyễn đang thở đều ngủ say xuống giường.