Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1193: Một đám cưới như mơ gây chấn động toàn thành phố (4)



Hoắc Vân Tiêu ôm bó hoa Bỉ Ngạn đứng trước cửa phòng Tần Nguyễn, bên trái là Lục Hàn, con trai trưởng của nhà họ Lục, bên phải là Tiêu Vân Sâm vẻk mặt căng thẳng, phía sau là Công Tôn Nghị, Long Hân Triết, Cố Minh Yến...

Lục Hàn hoang mang, lên tiếng hỏi: “Tôi có cần gõ cửa không?”c Khuôn mặt đẹp trai của Tần Muội nhăn lại, anh ta quay đầu nhìn phần đuôi váy đang được Tống Tình và Hoắc Chi nâng và đặt vào trong xe cưới, khàn giọng nói: “Vui chứ, anh hai rất vui vẻ.”

“Vớ va vớ vẩn.” Tần Cảnh Sầm đá em trai một cái, anh ta đè thấp giọng xuống uy hiếp: “Hôm nay em mà dám khóc nhè, anh sẽ khiến em khóc cả tháng nữa đấy.”
Tay hai người đan vào nhau, Tần Cảnh Sầm thấy vậy thì tiến lên, cúi người xuống trước Tần Nguyễn.

Giọng của anh ta trầm thấp khàn khàn, đầy vẻ không nỡ: “Nguyễn Nguyễn, để anh cõng em xuống lầu.”
Tần Nguyễn cười cầm lấy bó hoa, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, trên gương mặt trang điểm xinh đẹp nở nụ cười xán lạn chói mắt.

Cô thấp giọng nói: “Thật tốt.”
Anh lặp lại lần nữa: “A Nguyễn, anh tới cưới em.”

Trải qua cả nghìn năm, cuối cùng cũng đến ngày thành hôn của chúng ta.
Hoắc Tam gia từ trước đến nay luôn thong dong điềm đạm, bây giờ khuôn mặt lại căng thẳng, và nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười trên môi anh cũng có phần mất tự nhiên.

Nếu bảo anh đang khẩn trương thì không quá giống, còn nói là bình tĩnh thì hình như lại hơi miễn cưỡng.
Tiêu Vân Sâm mất tích đã lâu, khí chất trên người anh ta thay đổi rất nhiều, đến ngay cả tướng mạo cũng có chút thay đổi, trong cử chỉ toát ra khí chất cao quý, hơi thở bá đạo giống như là biến thành một người khác vậy.

Tần Nguyễn thu tầm mắt lại, rồi vươn tay với Hoắc Vân Tiêu đang quỳ ở trước mặt mình.
Hôm nay anh ta cố ý ăn mặc còn long trọng hơn cả những lần tham gia lễ trao giải ở nước ngoài.

Tần Nguyễn cười hai mắt cong cong, cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Trước khi Hoắc Vân Tiêu buông tay Tần Nguyễn ra, anh không kìm được mà nghiêng người hôn nhẹ lên má cô một cái.

Tần Cảnh Sầm cõng em gái và đi ra ngoài cửa phòng trong tiếng ồn ào huyên náo của mọi người.
Lúc đến mấy trăm chiếc xe, lúc rời khỏi nhà họ Tần, đội xe lại tăng thêm gần trăm chiếc của nhà gái đưa tiễn cô dâu, cảnh tượng hoành tráng kinh người.

Hoắc Vân Tiêu thoải mái ngồi dựa vào chiếc ghế sô pha êm ái trong xe, anh ôm lấy Tần Nguyễn và vuốt ve phần bụng dưới của cô, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Em không sao chứ? Con có quậy em không?”
Cho đến khi đưa em gái lên xe cưới, màu đỏ trong mắt Tần Muội vẫn chưa phai đi.

Tần nhị thiếu không muốn khóc ở trước mặt người khác, anh ta cầm tay em gái, cắn răng giấu đi tiếng nức nở trong cổ họng: “Nguyễn Nguyễn, em nhất định phải hạnh phúc.”
Bàn tay ấm áp của Tần Nguyễn đặt lên mu bàn tay mát lạnh của anh, vẻ mặt cô ôn hòa, nói: “Con bé rất ngoan.”

Có lẽ biết hôm nay là ngày kết hôn của cha mẹ, nên em bé trong bụng cô rất ngoan, không hiếu động như bình thường.
Ánh mắt trìu mến của hai người va chạm vào nhau, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại, giữa trời đất chỉ còn lại hai người họ, cả thế giới trở nên yên tĩnh, tiếng thở lộn xộn của những người xung quanh cũng bị bỏ qua.

“Cô bé, anh tới đón em.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng cong lên, anh nhấc chân bước chậm rãi vào trong phòng, từng bước một đến gần người yêu.

Mối tình này đã chờ đợi quá lâu, bây giờ cuối cùng đã ở trong tầm tay, khiến anh hơi có cảm giác không chân thật.
Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay Tần Nguyễn, anh cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô, nụ hôn rất nhẹ, vừa chạm vào là rời đi ngay.

Anh khẽ thở dài, giọng nói khàn khàn mang theo sự áy náy: “Về nhà rồi em lên lầu nghỉ ngơi đi, buổi tối còn có nghi lễ nữa, vất vả phu nhân lại theo giúp anh một lần.”
Tần Nguyễn vuốt bó hoa Bỉ Ngạn trong tay, cô thắc mắc: “Tại sao lại phải chờ đến tối ạ?”

Cho dù bó hoa cô cầm trên tay không phải là hoa hồng thì cô vẫn nhận lấy nó một cách tự nhiên mà không hề bối rối, cũng không hỏi hoa từ đâu đến, dù sao nhân gian cũng không thể có loài hoa ở Địa Ngục này được.
Tần Nguyễn siết chặt tay anh ta, mím môi chân thành nói: “Anh hai, hôm nay là ngày vui của em, anh phải vui vẻ vì em.”

Cho nên anh đừng khổ sở, đừng buồn.
Tống Tình mặc váy phù dâu đứng ở bên trong cửa, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của chủ nhân cùng những người quen khác ở bên ngoài, gương mặt vô cùng xinh đẹp của cô ta không hề có biểu cảm gì, cô ta khom người hành lễ rồi lui sang một bên.

Đôi mắt hoa đào dịu dàng và thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy Tần Nguyễn đang ngồi ở trên giường.
Biết Tần Nguyễn đang mang thai, bụng không chịu nổi bị đè ép nên Tần đại thiếu dùng hai tay đỡ hai chân cô, để cô thuận tiện bảo vệ bụng dưới.

Tần Muội thì theo sát từng bước, sẵn sàng nhận nhiệm vụ cõng em gái từ tay anh trai bất cứ lúc nào.
Anh muốn hỏi, em có vui vẻ hay không?

Sau này khôi phục ký ức, liệu em có hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay không?
Hoắc Vân Tiêu bóp chặt bó hoa trong tay, bình tĩnh nói: “Gõ!”

Nhưng Lục Hàn còn chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ baên trong.
Hai người miệng thì mắng nhau, cơ thể lại tránh ra để Hoắc Tam gia thuận lợi leo lên xe cưới.

Đoàn xe đón dâu của nhà họ Hoắc cũng trùng trùng điệp điệp rời khỏi nhà họ Tần giống như khi họ đến.
Khi đến đầu cầu thang, Tần Cảnh Sầm đặt em gái lên lưng em trai mình, và Tần nhị thiếu sẽ hoàn thành phần còn lại của hành trình.

Tần Muội cõng em gái trên lưng, vững vàng đi xuống lầu, khi hai chân đáp xuống tấm thảm trong phòng khách, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả quan khách, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai du côn của anh ta thu lại, hai mắt đỏ bừng.
Nước trong mắt Tần Muội gần như ngay lập tức bị ép trở về, anh ta trừng mắt với anh trai: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em khóc hả, bạo quân!”

“Hai con mắt của anh đều thấy rõ đấy!”
Thái độ của cô rất bình tĩnh, giống như hôn lễ nên dùng hoa Bỉ Ngạn làm bó hoa cầm tay vậy.

Tần Nguyễn không hỏi, Hoắc Vân Tiêu cũng không giải thích, hai người vô cùng ăn ý mà bỏ qua vấn đề khó nói ra này.
Không biết là cô nói bó hoa quá đẹp, hay là người đợi để cưới được cô thật tốt.

Đôi mắt nhìn xuống của Tần Nguyễn hơi ngước lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vân Sâm đứng sau lưng Hoắc Vân Tiêu, đôi mắt kia mang theo tia sáng kỳ dị bình tĩnh không dao động.
Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, anh nhẹ nhàng trấn an: “Tối nay chúng ta còn phải cử hành một buổi hôn lễ theo kiểu cổ nữa, đó là một nghi thức khác thuộc về chúng ta, chỉ có họ hàng gần mới có thể tham gia.”

Đêm đến mới là hôn lễ thực sự của bọn họ, một mối nhân duyên được trời đất công nhận và được vạn linh che chở.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.