Hôm tr1ước Tần Nguyễn trở về nhà họ Tần để chờ lễ kết hôn, hai đứa nhỏ cũng khóc lóc đòi về với cô, Tần Nguyễn lo lắng ngày cưới hỗn loạn nên để2 bọn nhóc ở lại nhà họ Hoắc cho an toàn. Nghe đồn cô vợ nhỏ của Hoắc Tam gia lại mang thai, nghe nói tuổi thai cũng không nhỏ, ba đến bốn tháng nữa nhà họ Hoắc sẽ có thêm người mới, nhưng bây giờ mọi người không tìm thấy một chút dấu vết mang thai nào từ trên người Tần Nguyễn.
Với khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, cánh tay thon thả, nhìn thế nào Tần Nguyễn cũng không giống đang mang thai bốn hay năm tháng. Tần An Quốc vỗ lưng Tần Nguyễn an ủi: “Con gái, để ba đi cùng con trên đoạn đường tiếp theo nhé.”
“Vâng.” Tần Nguyễn đứng bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, đôi trai tài gái sắc ăn mặc chỉnh tề, trông vô cùng xứng đôi.
Phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Nguyễn, chiếc váy cưới đắt tiền mà cô mặc che đi phần eo và bụng, vì vậy rất khó để nhìn ra cô có mang thai thật hay không. Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn, đối mặt với ánh mắt soi mói của mọi người, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ôn hòa.
Thảm đỏ trước mắt là nơi họ chuẩn bị kết hôn, cũng là con đường cuối cùng để kết thúc mọi thứ. Tống Tình và Hoắc Chi đứng trước cửa xe, nhẹ nhàng mở cửa, chờ cặp vợ chồng mới cưới xuống xe.
Hoắc Vân Tiêu xuống xe trước, vươn tay về phía Tần Nguyễn đang mặc chiếc váy cưới viền ren màu trắng. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo của Tần Nguyễn, trong lòng rất nhiều người đã hiểu, quả nhiên giữa thân phận và sắc đẹp, cũng nên có một cái khiến Hoắc Tam gia phải vừa mắt.
Nhìn gương mặt so với tất cả phụ nữ ở đây đều chói mắt của Tần Nguyễn, còn có nét độc đáo vô tình tản ra quanh người, mang theo khí chất ngây thơ, mị hoặc khiến đàn ông muốn chinh phục, ai dám nói cô gái này không có thực lực. Sắc đẹp là tài sản lớn nhất của người phụ nữ.
Những người không biết nội tình vội vàng suy đoán, bọn họ nghĩ rằng Hoắc Tam gia đắm chìm trong khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, cho rằng Tần Nguyễn là một người nhiều mưu mô, khi Hoắc Tam gia có hứng thú với cô thì dùng thủ đoạn mẹ quý vì con để vào được nhà họ Hoắc, một danh gia vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm. Tần Nguyễn gãi gãi lòng bàn tay của Hoắc Vân Tiêu, cô nở nụ cười ngọt ngào.
Tuy nhiên, chỉ có bọn họ mới biết, có thứ gì đó rất khác. Thấy đôi mắt em gái ngấn nước, Tần Cảnh Sầm nhẹ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, sao thế?”
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của anh trai, Tần Nguyễn miễn cưỡng nở nụ cười: “Em không sao.” Tần Nguyễn nắm tay Hoắc Vân Tiêu, cười híp mắt nhìn anh, giọng điệu không rõ là than thở hay chất vấn: “Chúng ta thật sự sắp kết hôn rồi.”
Hoắc Vân Tiêu nắm lấy ngón tay thon dài của Tần Nguyễn, mười ngón tay đan vào nhau, giữa các ngón không chừa một khoảng trống: “Em cảm thấy không chân thực sao?” Hình ảnh con trai bắt nạt người khác hiện lên trong đầu Hoắc Vân Tiêu, anh cười khẽ: “Không đâu, hôm nay bọn nó nhất định sẽ rất ngoan.”
Hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, hai đứa nhỏ không dám làm loạn, sợ rằng hai đứa còn hi vọng hôn lễ diễn ra suôn sẻ hơn cả cha của chúng ấy chứ. Đuôi mắt được trang điểm của Tần Ng0uyễn khẽ giương lên, trông sinh động khó tả: “Hai thằng nhóc thối không làm người khác bớt lo, hi vọng chúng nó không bắt nạt con người ta đến phát khóc.”
Với cái tính không sợ trời không sợ đất và khả năng bắt quỷ bẩm sinh của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cùng với tính cách trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, bọn chúng rất dễ dàng bắt nạt và khiến những đứa trẻ lớn hơn phải khóc. “Có một chút, em cảm thấy như một giấc mơ vậy.”
Lòng bàn tay ấm áp của Tần Nguyễn nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay của Tam gia, động tác mập mờ và đầy khiêu khích. Tần An Quốc dẫn theo Tần Cảnh Sầm, Tần Muội bước lên phía trước, theo sau là người nhà họ Yên.
Nhìn thấy cha, đôi mắt Tần Nguyễn đỏ hoe, cô buông bàn tay đang nắm tay Tam gia rồi xoay người ôm lấy Tần An Quốc. Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay Tần Nguyễn, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta xuống xe nhé?”
“Vâng.” Chiếc xe dừng lại, Hoắc Khương ngồi trên ghế lái lên tiếng nhắc nhở.
Hoắc Vân Tiêu còn chưa kịp hỏi đã bị cắt ngang, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đoàn xe đã lái vào hiện trường hôn lễ nhà họ Hoắc, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trong nháy mắt lại nở nụ cười chói mắt. Tần Muội không kiềm chế như anh cả, anh ta cau mày trầm giọng hỏi: “Em không vui à?”
Tần Nguyễn lắc đầu phủ nhận: “Em rất vui.” Yên Nhất Kỳ dẫn theo con trai và con dâu bước lên, mọi người cùng nhau gửi lời chúc phúc.
Người đứng đầu nhà họ Yên tiếp nhận Tần Nguyễn từ tay Tần An Quốc, dùng cách của mình để trao cho đứa cháu gái được tìm thấy sau 20 năm dũng khí lớn nhất: “Cháu gái, sau khi kết hôn, cháu vẫn là người của nhà họ Tần và là cô công chúa nhỏ của nhà họ Yên, ông sẽ mãi mãi đứng sau lưng cháu.” Từ khi lên xe, tâm tình của Tần Nguyễn không có quá nhiều dao động, nụ cười trên mặt vẫn hiền hòa như cũ, nhưng không hề có sự ngượng ngùng và vui vẻ của cô dâu mới.
Đôi mắt vô tình né tránh của Tần Nguyễn và một làn sương mù không thể nhìn thấu bao phủ đáy mắt cô khiến Hoắc Vân Tiêu nhận ra điều gì đó. Ánh mắt u ám của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào cô vợ nhỏ trong lòng mình, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt, anh có vô số lời muốn nói nhưng lại nghẹn ở cổ họng, không biết nên hỏi như thế nào.
Khoang xe rộng rãi dần trở nên ngột ngạt khi sự im lặng kéo dài. Hoắc Vân Tiêu thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú Tần Nguyễn, khẽ gật đầu với gia đình nhà vợ, anh một mình đi qua thảm đỏ dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn bóng lưng của Hoắc Vân Tiêu, đôi mắt hồ ly sáng ngời mê người, mang theo sương mù mơ hồ giống như say rượu, trông vô cùng đau thương. Hoắc Vân Tiêu vẫn đang nhẹ nhàng xoa lưng Tần Nguyễn, giọng nói của anh dịu dàng lạ thườ7ng: “Lúc anh đi đến đây, chúng nó cũng kêu gào đòi đi cùng để đón em, anh cho chúng nó chơi với lũ trẻ do khách dự tiệc cưới dẫn đến tron7g khu vườn nhỏ và bảo với chúng rằng đấy là nhiệm vụ hôm nay của chúng.”
Bởi vì bị dòng máu của cha áp chế, hai đứa nhỏ không bám2 dính lấy người khác như lúc ở trước mặt Tần Nguyễn, hai đứa chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Tần Nguyễn vươn tay ôm lấy ông cụ: “Cháu cảm ơn ông ngoại.”
Yên Tây Hoa dẫn theo vợ bước lên, vợ của ông ấy là thành viên hoàng gia Meroving ở Bắc Anh, đối phương có dáng người rất chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp, trông không giống một người phụ nữ năm mươi tuổi đã có hai đứa con hơn hai mươi, nếu nói bà ấy ba mươi thì cũng có người tin.
Thea Meroving được người hầu dìu đến trước mặt Tần Nguyễn, đôi mắt xanh xám chăm chú nhìn cô rồi chân thành chúc phúc: “Cô dâu hôm nay rất dễ thương, chú rể cũng đẹp trai, hai người thật xứng đôi, cầu Chúa ban phước lành cho cháu và tình yêu của cháu.”