Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1192: Một đám cưới như mơ gây chấn động toàn thành phố (3)



Nhà tạo mẫu đứng trước mặt Tần Nguyễn cố định lại voan che mặt trên đầu cho cô, sau đó cô ta bước sang một bên, mặt hướng vkề phía nữ chủ nhân của ngày hôm nay, hai tay cô ta chắp ở bụng dưới, hơi khom người, cung kính nói: “Hoắc phu nhân, đã chucẩn bị xong rồi ạ.”

Hoắc Chi và Tống Tình mặc váy phù dâu đang sắp xếp đuôi váy cưới ở trên giường, bàn tay nắm đuôai váy của Hoắc Chi bỗng nhiên dừng lại. Tần Nguyễn nói cảm ơn bác cả, rồi lại giang tay ra ôm lấy ông ngoại và cha, hốc mắt cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà hơi đỏ lên.

Kiếp trước, cô không biết quý trọng tình cảm gia đình, nhưng kiếp này, trái tim cô được sưởi ấm, và tình thân không dễ dàng mới có được này là thứ mà cô vĩnh viễn khát vọng.
Tuy pháo hoa ban ngày không rực rỡ như pháo hoa ban đêm, nhưng cũng đẹp đến choáng ngợp

Dưới bầu trời xanh, hàng trăm bông pháo hoa đua nhau nở rộ, sau khi pháo hoa trắng xóa bắn lên bầu trời cao, màu sắc của chúng giống như đàn hồng hạc lao xuống, ngoài ra còn có sương mù nhiều màu nở trên bầu trời cao như mưa bụi.
Màu sắc của pháo hoa ban ngày quá đẹp!

Nhìn thấy pháo hoa ngoài cửa sổ, Tần Nguyễn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, khóe môi hơi nhếch lên.
Yên Tây Hoa cũng đi lên trước, đưa tay muốn xoa đầu Tần Nguyễn, nhưng nhìn thấy khăn voan trên đầu cô thì chuyển sang vỗ nhẹ lên vai cô: “Nguyễn Nguyễn, cháu lấy Hoắc Tam gia cũng không phải là không môn đăng hộ đối, sau lưng cháu không chỉ có nhà họ Tần và nhà họ Yên, mà còn có cả hoàng thất và quý tộc của Bắc Anh ở sau lưng bác cháu làm chỗ dựa. Nếu sau này cháu phải chịu ấm ức ở nhà họ Hoắc thì cũng đừng chịu đựng một mình, chúng ta sẽ luôn đứng sau lưng ủng hộ cháu vô điều kiện. Cháu là viên ngọc quý trên tay nhà họ Tần, càng là cô công chúa nhỏ của nhà họ Yên.”

Tần An Quốc và Yên Nhất Kỳ bước tới, họ cũng nói lời tương tự như vậy.
Bọn họ biết Tần Nguyễn xinh đẹp, cô đẹp đến mức không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn có khí chất từ trong xương.

Trước đây Tần Nguyễn không phát huy hết vẻ đẹp này, nhưng bây giờ, tạo hình và lớp trang điểm do đội ngũ trang điểm tạo ra đẹp đến mức khiến những người đứng xung quanh cô đều bị lu mờ.
Tần An Quốc và Yên Nhất Kỳ đi vào trước, tiếp theo là mấy người Yên Tây Hoa, Yên Tây Dung, Tần Cảnh Sầm, Tần Muội, và Hồ Nhất Ngạn.

Khi mọi người nhìn thấy cô dâu ngồi ở trên giường thì trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cả ba cha con nhà họ Tần đều không khỏi bị lóa mắt.
Cô biết người mà mình chờ đợi sắp tới rồi.

Giờ phút này, trong lòng Tần Nguyễn nổi lên những gợn sóng mà người ngoài không cách nào nhìn thấy được.
Con gái ông ấy sống ở Bắc Anh từ nhỏ, và kể từ khi còn niên thiếu, con bé đã luôn tìm hiểu về những phong tục và tập quán ở trong nước.

Tần Nguyễn nghe giọng Yên Tây Dung như đang muốn tranh công thì giang rộng hai cánh tay ra, ôm lấy người đàn ông trung niên trước mặt mình, cô chân thành bày tỏ lời cảm ơn: “Cháu cảm ơn bác ạ.”
Thấy em gái hơi nhíu mày, Tần Cảnh Sầm tiến lên kéo cổ áo em trai về phía sau, anh ta rũ mắt nhìn sâu vào Tần Nguyễn, sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Nguyễn Nguyễn, đội ngũ đón dâu của nhà họ Hoắc đến rồi.”

Tần Nguyễn chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, trong đôi mắt kia dường như không có gì, lại dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù không thể nhìn thấu.
Yên Tây Dung nắm lấy tay cô, khom người áp đôi môi ấm áp lên mu bàn tay cô, và chân thành nói: “Chỉ cần cháu vui vẻ là được rồi.”

Đây là màn bắn pháo hoa lãng mạn mà Yên Tây Dung đặc biệt dành tặng cháu gái theo sự chỉ điểm của con gái.
Tần Cảnh Sầm hất cằm về phía cửa sổ.

Mọi người nhìn sang và thấy bên ngoài đã bắn pháo hoa ban ngày.
Trong một ngày vui như vậy, mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí hân hoan, nên không ai để ý rằng cô có điều gì đó không ổn.

Người nhà họ Tần và nhà họ Yên tiến lên, khen ngợi Tần Nguyễn là cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay. Tần nhị thiếu cười vui vẻ đi lên trước bóp mặt của Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn nhà ta đúng là quá xinh đẹp, quá đáng yêu.”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Tình đứng ở một bên nhìn về phía Tần Nguyễn, thấy cô gật đầu mới đi lên mở cửa.
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dưới ánh mắt của mọi người, cô đặt ngón tay lên tấm kính của cửa sổ sát đất, như muốn cố gắng chạm vào pháo hoa bên ngoài qua lớp kính dày.

“Đẹp không, Nguyễn Nguyễn cháu có thích không?”
Cô mím đôi môi đỏ mọng được bôi một lớp son đặc biệt không gây hại cho phụ nữ mang thai, hàng mi dày như chiếc quạt nhỏ khẽ rũ xuống, mọi cảm xúc trong mắt đều được cô che đậy hoàn hảo.

Dưới sự hộ tống của những ám vệ, Hoắc Tam gia với khí chất xuất chúng, cùng đội ngũ đón dâu lần này bước vào cổng nhà họ Tần, và đi thẳng lên phòng của Tần Nguyễn ở trên lầu.
Tần Nguyễn mỉm cười, lần lượt chào hỏi từng người, cư xử lễ phép lại hiểu chuyện, không thể nhìn ra vẻ căng thẳng và thấp thỏm vì sắp lấy chồng, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo cũng không có vẻ chờ mong mà cô dâu nên có.

Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dị thường.
Tần Nguyễn lườm anh ta một cái, tránh đi: “Anh hai.”

Cô vừa mới trang điểm xong, giờ mà bóp hỏng là lát nữa thợ trang điểm lại phải sửa lại, Tần Nguyễn ngại phiền phức vô cùng.
Cô hưởng thụ sự bao dung và yêu thương không cần hồi báo của người nhà, thì cũng sẽ đưa ra tình cảm tương ứng.

Dưới lầu ầm ĩ huyên náo, dù cách một lớp cửa phòng cũng không thể ngăn được những lời khen lấy lòng, và những giọng nói xa lạ lộ ra sự mong chờ Hoắc Tam gia đến, loáng thoáng lọt vào trong tai Tần Nguyễn.
Nghe thấy âm thanh vang lên trong tai nghe Bluetooth, Hoắc Chi bình tĩnh thả đuôi váy cưới xuống, đi tới trước mặt Tần Nguyễn và báo cáo: “Phu nhân, chủ nhân sắp tới nơi rồi, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.”

“Cốc cốc.”
Những vị khách của nhà họ Tần háo hức nhìn chằm chằm vào nhóm chú rể và các phù rể đẹp trai, trong mắt họ hiện lên sự sùng bái và sợ hãi.

Rất nhanh, ánh mắt của bọn họ bị hấp dẫn bởi một người đàn ông trong số những người đứng bên cạnh Tam gia.
Nhìn thấy người đó, mọi người đều có cảm giác là lạ, vì người đi theo bên cạnh Hoắc Tam gia không phải ai khác mà chính là ảnh đế họ Tiêu đã giải nghệ từ lâu.

Nhìn gương mặt đẹp trai quốc dân kia, có muốn không nhận ra cũng khó, cho dù là khuôn mặt hay khí chất của anh ta đều quá bắt mắt, quá thu hút sự chú ý của người khác.
Yên Tây Dung không biết đã đi đến bên cạnh Tần Nguyễn từ lúc nào, ông ấy mỉm cười hỏi cô.

Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn ông ấy, trên gương mặt dịu dàng nở một nụ cười nhẹ: “Đúng là rất đẹp ạ, bác út, hôm nay cháu rất vui vẻ.”
Mặc dù tin đồn đã bị người dùng quyền lực đè xuống trước khi nó được phát tán ra, nhưng những ai liên quan đến ngành giải trí đều biết rõ ràng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.