Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1178: Người khác ba năm hai đứa, bọn họ hai năm sinh ba



Nghe thấy Tần Nguyễn nói cô đã chú ý đến vụ án từ trước và chuẩn bị nhúng tay vào, giọng nói lo lắng của Hoắc Dịch Dung vang lên trong đikện thoại: “Cơ thể em có chịu nổi không? Đừng để đến lúc mệt quá lại xảy ra chuyện.”

Tần Nguyễn khẽ mỉm cười: “Có thể có chuyện gìc được chứ, lúc mang thai A Diêu và An Kỳ, em cũng chạy đi chạy lại bên ngoài suốt mà.”Tuy nhiên vào thời điểm đó, do quá sơ suấta nên Tần Nguyễn đã bị đối thủ đánh lén, dẫn đến việc hai đứa bé sinh non.

Đương nhiên, vì đã nếm trải thiệt thòi nên Tần Nguyễn sẽ không bao giờ tái phạm.
Tần Nguyễn kìm nén sự khó chịu về tâm lý và thể chất, nhắm mắt lại cảm nhận mọi mùi ở khu vực này, cố gắng truy tìm dấu vết của những con Ma cà rồng đã giết người.

Một lúc sau, Tần Nguyễn mở mắt, quay đầu nhìn Thái Ung Lương đang đi theo mình: “Bảy người tối hôm qua đã chết dưới tay ba con Ma cà rồng đúng không?”
Thái Ung Lương điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp nhận hồ sơ từ cấp dưới phía sau và lấy ra một số bức ảnh về cảnh tượng thảm thiết của nạn nhân tại hiện trường: “Đây là tất cả những nạn nhân ở hiện trường đêm qua, mỗi người đều có vết răng trí mạng do Ma ca rồng để lại trên cổ.”

Tần Nguyễn cầm tấm ảnh trong tay ông ta rồi tùy ý liếc nhìn, hình ảnh máu me tàn nhẫn cũng không làm cô khó chịu, cô tiện tay trả lại tấm ảnh cho đối phương.
“Em biết rồi.”

Tần Nguyễn cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên giường, sau đó đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.
Vào cái đêm mưa mà A Diêu và An Kỳ ra đời, Tần Nguyễn vẫn nhớ rõ đôi mắt đỏ bừng và cơn giận dữ như mưa gió ập đến của Tam gia.

Lần này nhúng tay vào vụ án của Ma cà rồng, Tần Nguyễn cũng nên báo cho Tam gia biết, kẻo anh lại lo lắng.
Tần Nguyễn dừng lại trước một chiếc xe máu me nhất, lấy chiếc khăn trên mũi ra, mùi máu tanh nồng nặc và hơi thở hôi thối đập vào mặt cô.

Mùi rất lộn xộn, cũng làm cho người ta phải buồn nôn.
Nghe giọng điệu thoải mái của Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung nhớ lại đêm mưa gió hỗn loạn năm ngoái, trong lòng khẽ run lên, bề ngoài lại giả vờ thoải mái trêu đùa: “Lần này thì khác, trong bụng em là cô công chúa nhỏ mà nhà họ Hoắc đã mong đợi từ lâu đấy. Em ba bây giờ cũng rất lo cho em, nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ không gánh được cơn giận của em ấy đâu, không những anh bị em ấy diệt khẩu, mà tất cả những người bên cạnh em đều phải chịu tội.”

Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi cứng lại, cô khẽ vuốt ve bụng dưới, thấp giọng nói: “Em sẽ nói cho anh ấy biết chuyện này.”
Hoắc Chi lại ho để cảnh cáo hành vi hơi quá trớn của Thái Ung Lương.

Đối phương biết hành động nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn trong một thời gian dài là không thích hợp, ông ta vội vàng dời tầm mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Hoắc Chi rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, phát hiện hơi thở không vui trên người Thái Ung Lương, cô ta lạnh lùng nhìn đối phương.

Thấy đối phương không thu lại thái độ, Hoắc Chi lạnh lùng nói: “Phu nhân đang mang thai, ngài Thái đừng lãng phí thời gian nữa, xin hãy nhanh chóng báo cáo manh mối mà ngài thu được trong vụ án này!”
Khi Tần Nguyễn đến nơi, chỉ thấy những vết máu vương vãi trên mặt đất, cùng với khung cảnh lộn xộn do những chiếc xe bị phá hủy vì va chạm.

Có vài người trong bộ đồng phục của đội Thiên Hành đang đứng bên cạnh chiếc xe bị hư hỏng, người dẫn đầu là Thái Ung Lương, ông ta sớm biết tin Hoắc Tam phu nhân sẽ đến nên đã đợi ở đây từ lâu.
Tần Nguyễn đưa tay lên dùng ngón trỏ chạm nhẹ vài mũi, mùi máu tươi buồn nôn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Hoắc Chi đứng bên cạnh vội vàng lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Tần Nguyễn: “Phu nhân, trên khăn tay nhỏ nước chanh tươi, có thể khiến cô giảm bớt khó chịu.”
Tần Nguyễn cầm chiếc khăn xoa nhẹ lên chóp mũi, mùi máu tươi tản đi, mùi chanh tươi tràn vào thật sự khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Thái Ung Lương hơi cau mày trước hành vi tỏ vẻ khó chịu của Tần Nguyễn.
Ánh mắt Tần Nguyễn vượt qua đối phương, nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên và Thiệu Húc Kiệt, nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn: “Chị, Thiệu thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau.”

Lăng Hiểu Huyên giả vờ tức giận, trừng mắt cười với Tần Nguyễn: “Em khách sáo với chị thế.”
Thái Ung Lương không biết nên nói Hoắc Tam gia mạnh mẽ hay là do thể chất Tần Nguyễn dễ dàng thụ thai, người khác ba năm sinh hai đứa, còn bọn họ hai năm sinh ba.

“Khụ khụ.”
Ánh mắt Thái Ung Lương hơi trầm xuống, yên lặng nhìn Tần Nguyễn.

Thái Ung Lương còn chưa lên tiếng, Lăng Hiểu Huyên ở bên cạnh đã hô lên: “Tần Nguyễn, em giỏi quá! Tại sao em lại biết được kết quả giám định được gửi đến vào nửa tiếng trước?”
Thiệu Húc Kiệt sờ chóp mũi, trên mặt không giấu được nụ cười: “Tam thiếu phu nhân, tôi đâu phải thiếu gia, bây giờ tôi chỉ là tân binh trong đội, cô cứ gọi tên của tôi là được.”

Tần Nguyễn khẽ mỉm cười không nói gì, che đi gợn sóng trong mắt, ánh mắt lạnh lùng hờ hững quét về phía hiện trường bừa bộn cách đó không xa, cô cau mày khi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
Dưới ánh mắt hoài nghi của Thái Ung Lương, trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Nguyễn lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Em đương nhiên là ngửi được, hung thủ là hai Ma cà rồng nam và một Ma cà rồng nữ.”

Lăng Hiểu Huyên không quan tâm lãnh đạo vẫn đang đứng đó, cô ấy lao tới bên cạnh Tần Nguyễn, chớp đôi mắt tò mò hỏi: “Em còn có thể ngửi được giới tính của bọn chúng à?”


Hiện trường vụ thảm án đêm qua gần như được dọn dẹp sạch sẽ trước khi bị phát hiện.
Giọng điệu cảnh cáo nghiêm khắc và không vui, cùng với sát khí tỏa ra trên người, khiến tất cả mọi người đều biết vị thủ lĩnh ám vệ đi theo Tần Nguyễn đang tức giận.

Thái Ung Lương lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dời xuống, nhìn cái bụng bị quần áo rộng thùng thình che đậy của Tần Nguyễn bằng ánh mắt khó tin.
Nhìn thấy Tần Nguyễn xuống xe, Thái Ung Lương nhanh chóng dẫn người đến chào.

Tần Nguyễn đứng dưới chiếc ô đen do Hoắc Chi cầm, cô cười chào lại: “Trưởng phòng Thái, đã lâu không gặp.”
Bụng của Tần Nguyễn bị quần áo rộng che mất, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện cô đang có thai.

Năm ngoái Tần Nguyễn mới sinh đôi hai đứa cháu đích tôn cho nhà họ Hoắc, bây giờ cô lại có thai, tốc độ này cũng quá nhanh rồi đấy.
Hoắc Dịch Dung thở dài: “Vậy cũng tốt, tất cả phải đặt đứa trẻ lên hàng đầu, đừng để mình gặp nguy hiểm.”

Hoắc Dịch Dung chủ động tìm đến Tần Nguyễn, anh ta không muốn em ba vì chuyện này mà không vui.
Tần Nguyễn lại dùng khăn tay che mũi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em dựa vào hơi thở bọn chúng lưu lại ở hiện trường để phán đoán, cho dù là Ma cà rồng thì cũng có thể dựa vào mùi để phân biệt giới tính, đó là hơi thở đặc thù không thể nào xóa bỏ.”

“Còn có thể như vậy à?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Hiểu Huyên lộ vẻ khó tin và ngạc nhiên.

Đám thuộc hạ phía sau của Thái Ung Lương cũng có những biểu hiện khác nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.