Thái Ung Lương thu hồi ánh mắt, đưa một bản báo cáo xét nghiệm đến trước mặt Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, trong vụ án mạn2g lần này, chúng tôi không chỉ xác định hung thủ là ba con ma cà rồng, mà còn xét nghiệm thấy ma túy trong máu của nạn nhân ở hiện trường. Theo7 hình dáng bên ngoài của thi thể nạn nhân tại hiện trường, sơ bộ nghi ngờ người dùng ma túy là trưởng lão đã từ nhiệm của nhà họ Hoắc, người đã7 lớn tuổi như vậy mà vẫn dùng ma túy, nếu chuyện này bại lộ, rất có thể sẽ khiến người ngoài bàn tán, khó có thể không nghi ngờ nhà họ Hoắc.” <2br>
Tần Nguyễn không lên tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn Thái Ung Lương.
Hoắc Chi đứng ở bên cạnh thì cười lạnh lùng: “Ngài Thái nói quá0 lời rồi, hiện trường máu me nhiều như vậy, ai có thể chắc chắn trưởng lão về hưu của nhà họ Hoắc đã dùng ma túy, cho dù bằng chứng thuyết phục thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Hoắc. Nhiều năm qua, nhà họ Hoắc đã đầu tư rất nhiều tiền vào việc cấm nhập khẩu ma túy, mỗi năm tiêu tốn hàng trăm triệu đô la cho lĩnh vực này, tất cả các ngành công nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Hoắc đều từ chối hợp tác với các công ty sản xuất dính đến ma túy, ông có chắc muốn làm lớn chuyện này không?” Sau khi Thái Ung Lương đi xa, Hoắc Chi hơi thu lại vẻ mặt giận dữ, cô ta nói bằng giọng điệu không vui lắm: “Phu nhân, lão cáo già này rõ ràng muốn nhờ cô ra tay, vậy mà còn dùng tờ giấy khám nghiệm làm cái cớ, rõ ràng là bắt nạt cô dễ nói chuyện mà! Nếu đổi thành Nhị gia, Tam gia xử lý chuyện này, lão già đó mà dám nói những lời vừa rồi, chỉ cần ánh mắt của hai ngài ấy thôi cũng khiến ông ta sợ hãi quỳ rạp xuống đất rồi!”
Những gì Hoắc Chi nói còn nhẹ, Thái Ung Lương đâu phải bắt nạt Tần Nguyễn vì cô dễ nói chuyện, chẳng qua ông ta thấy vị trí của Tần Nguyễn ở nhà họ Hoắc không cao nên thăm dò ranh giới cuối cùng của cô thôi.
Vẻ mặt Tần Nguyễn thản nhiên, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía bãi cỏ phía xa, giọng nói không hề dao động: “Tôi biết sau khi tiếp xúc với công việc của Tập đoàn HEA, có rất nhiều người công khai và âm thầm thăm dò tôi, nhưng Thái Ung Lương không có ác ý.” Tần Nguyễn ừ một tiếng, cô lùi lại và tránh xa đống bụi mù mịt.
Tần Nguyễn đợi ở bên ngoài không bao lâu, một ám vệ từ nhà thờ bước ra, cúi đầu cung kính nói: “Phu nhân, bên trong không có ai, hoàn cảnh rất bẩn do bị bỏ hoang quá lâu.”
“Tôi vào xem một chút.” Sắc mặt Tần Nguyễn cũng không được tốt lắm, vẻ mặt Thái Ung Lương không hề thay đổi, ông ta nhẹ nhàng nói: “Chuyện này truyền đi sẽ làm mất uy tín của nhà họ Hoắc, tài liệu trong tay tôi chỉ có một bản, ngoại trừ sư phụ của tôi thì không có ai đọc nó.”
Để thể hiện thành ý, hai tay ông ta đưa báo cáo khám nghiệm đến trước mặt Tần Nguyễn: “Tôi cam đoan chuyện này sẽ không truyền ra bên ngoài.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt sắc bén của ông ta chưa từng rời khỏi người Tần Nguyễn, quan sát toàn bộ thay đổi trên khuôn mặt cô. Tần Nguyễn tỏ ra mình không làm gì cả, cô vuốt ve đầu ngón tay trắng trẻo của mình, mỉm cười và nói với Thái Ung Lương: “Ma cà rồng là sinh vật siêu nhiên trong truyền thuyết, bọn chúng có thể tồn tại trong một thời gian dài bằng cách uống máu của con người hoặc những sinh vật khác. Nếu trong máu của nạn nhân thật sự có ma túy, vậy thì đó sẽ là cơ hội tốt để bắt giữ chúng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi có thể giúp đội Thiên Hành bắt giữ chúng trước rạng sáng ngày mai.”
Đây coi như là có qua có lại, Tần Nguyễn cho Thái Ung Lương một chút lợi lộc vì vừa rồi cô đã tiêu hủy tờ kết quả khám nghiệm đi.
Giọng điệu của Thái Ung Lương cung kính, tư thế của ông ta rõ ràng nghiêm trang hơn trước: “Như vậy xin nhờ Hoắc phu nhân, nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, đội Thiên Hành nhất định sẽ toàn lực phối hợp.” “Vậy thì tôi xin cảm ơn.” Tần Nguyễn cầm tờ giấy khám nghiệm, một ngọn lửa màu xanh sẫm từ lòng bàn tay cô bốc lên, tờ giấy trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng rồi bị đốt thành tro bụi.
Nhìn thấy đòn ra oai phủ đầu này, vẻ mặt bình tĩnh của Thái Ung Lương lập tức rạn nứt.
Đôi mắt ông ta cụp xuống, khóe môi co rút, trong lòng không khỏi hối hận vì lần thăm dò này. “Cảm ơn.”
Tần Nguyễn phất tay với ông ta, vẻ mặt mệt mỏi.
Thái Ung Lương mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng thấy sắc mặt Tần Nguyễn không tốt, ông ta gật đầu rồi xoay người rời đi. Hoắc Chi có thái độ rất kiêu ngạo, khí thế hung hăng, cô ta dùng giọng điệu gần như đe dọa.
Đừng nói chỉ là một lão già đã về hưu của nhà họ Hoắc, cho dù trưởng lão hiện tại của nhà họ Hoắc dùng ma túy, nhà họ Hoắc cũng có thể phế bỏ người đó trong chớp mắt, nhà họ Hoắc bao đời truyền thừa chưa bao giờ để tay mình vấy bẩn và làm hỏng danh dự mấy trăm năm của gia tộc.
Thái Ung Lương muốn buộc tội nhà họ Hoắc dính dáng đến ma túy, chỉ có thể nói thời gian qua ông ta sống quá thoải mái rồi. Vẻ ngoài của nhà thờ cũ mang đến cho mọi người một cảm giác nặng nề, bất kể đổ nát thế nào thì màu sắc tôn giáo vẫn rất mạnh mẽ, trên cánh cửa gỗ rắn chắc nặng nề có rất nhiều bụi.
Tần Nguyễn đứng trước cửa, giơ chân lên, đôi giày bệt màu trắng chạm vào cánh cửa cũ, cô hơi dùng sức một chút, một âm thanh chói tai khi cánh cửa mở vang lên, tro bụi ập vào mặt.
Ám vệ phía sau tiến lên, thận trọng nói: “Phu nhân, để chúng tôi vào xem trước.” Hoắc Chi: “Vâng, tôi sẽ nói với chú Khương.”
“Bây giờ thu xếp đi, tôi sẽ đi trước.”
Tần Nguyễn nhận lấy chiếc ô màu đen trong tay Hoắc Chi, đi tới quan sát bãi cỏ vừa rồi, nơi đó có một tòa nhà màu trắng bị cây cối che khuất. Sau khi xuyên qua khu rừng thưa thớt, Tần Nguyễn mới nhìn rõ toàn cảnh tòa kiến trúc màu trắng, đó là một nhà thờ cũ kỹ bỏ hoang.
Nhìn vẻ ngoài mục nát của bức tường, Tần Nguyễn cảm thấy khó mà có người sống bên trong.
Trong lòng Tần Nguyễn hơi thất vọng, nhưng bước chân cũng không dừng lại, ám vệ đi theo và giữ một khoảng cách với cô. Tần Nguyễn nghĩ rằng nếu có người sống bên trong, vậy vụ việc tối qua có tiếng động rất lớn, chắc chắn sẽ khiến người bên trong chú ý.
Hoắc Chi đứng tại chỗ, lần này cô ta không đi theo.
Nhưng khi thấy Tần Nguyễn một mình rời đi, Hoắc Chi vẫn không yên tâm, cô ta ra hiệu cho thuộc hạ đứng xa xa phía sau, bảo bọn họ đi theo phu nhân. Đột nhiên, chóp mũi của Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, cô ngửi thấy một mùi khác thường trong không khí xuyên qua chiếc khăn.
Tần Nguyễn bỏ chiếc khăn che miệng và mũi ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cây thánh giá màu đỏ được mạng nhện bao phủ một nửa trên bức tường trước mặt, mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra từ đó.