Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm, tay anh đang buộc đai1 lưng của áo choàng tắm, đôi mắt đen láy quét về phía người đang ngủ say trên giường, vẻ mặt lạnh lùng mất đi sự dịu dàng không có2 gì ngạc nhiên.
Bình thường nếu không làm chuyện đó thì giờ này Tần Nguyễn đã đi ngủ rồi, đêm nay cô lại đợi anh lâu như v7ậy, nên tất nhiên vừa đặt lưng xuống giường là sẽ ngủ ngay. Hoắc Diêu cũng ngẩng đầu, không chớp mắt chờ đợi đáp án.
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu của chúng, thở dài nói: “Ba sẽ chờ mấy mẹ con một lần nữa trở về bên cạnh ba.”
Nơi trở về của anh đã được quyết định từ lâu. Hoắc Diêu không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ của thằng bé tái nhợt, nó vươn tay nắm lấy bàn tay đang tựa ở trên giường của Hoắc Vân Tiêu và kinh hãi nói: “Ba, mẹ sẽ như trước đây rời đi chúng ta sao?”
Giọng nói non nớt kèm theo cả tiếng khóc nức nở, thằng bé đâu còn là Hỗn thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất nữa.
Hoắc Vân Tiêu đau lòng khẽ vuốt ve gương mặt của con trai: “Sẽ không, lần này cô ấy sẽ không rời xa chúng ta nữa.” Giọng anh rất chắc chắn. Đôi mắt trông giống hệt Tam gia của Hoắc An Kỳ mở lớn, thằng bé hỏi: “Mẹ phát hiện ra ạ?”
Hoắc Diêu cũng tỏ ra bất an: “Không thể nào, tối nay trông mẹ vẫn bình thường mà.”
Hàng lông mi trên mắt Hoắc Vân Tiêu khẽ rung, anh nói, giọng vẫn bình tĩnh như cũ: “Còn chưa xác định, nhưng chắc chắn là cô ấy đã nghi ngờ.” Đáng tiếc thế sự vô thường, tất cả đều đã được định sẵn từ lâu.
Anh chỉ biết rằng từ lần đầu tiên gặp Tần Nguyễn, anh đã có cảm giác kỳ lạ với cô và còn có một chút thiên vị không rõ nguyên do, nhưng anh không ngờ rằng nguồn gốc mối quan hệ giữa bọn họ lại sâu xa như vậy, còn kéo theo đủ loại ân oán đan xen.
Ngày hôm sau, khi Tần Nguyễn tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng trước cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng. Hoắc Vân Tiêu không hề kinh ngạc vì bên phía tộc Pháp Sư có hành động, cũng không quá để ý đến bọn chúng.
Tộc Pháp Sư là kiếp nạn cuối cùng mà anh để lại cho Tần Nguyễn, hoặc cũng có thể nói là để tránh thoát khỏi sự giam cầm cả ngàn năm qua.
Đôi mắt đen thâm thúy u ám của Hoắc Vân Tiêu nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, anh nhẹ giọng nói: “Thời gian ba có thể ở bên cạnh hai đứa không còn nhiều, sau này phải cẩn thận hơn một chút, đừng lại tự mình ra tay nữa. Có khả năng là mẹ của các con đã phát hiện ra có chỗ không ổn rồi đấy, tốt nhất không nên để cô ấy bắt được nhược điểm gì ở thời gian cuối cùng này, ba đưa Chử Tử Phượng cho hai đứa không phải để làm vật trang trí đâu.” Nghe tin mẹ sẽ rời khỏi bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc An Kỳ căng thẳng, trong mắt toát ra sự hoảng sợ và bất an không kém gì Hoắc Diêu.
Hoắc Vân Tiêu ôm hai đứa trẻ vào lòng, cho chúng ngồi lên đùi anh rồi dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, các con sẽ luôn ở bên cạnh làm bạn với mẹ, sẽ tham dự và chứng kiến cuộc đời mấy chục năm còn lại của cô ấy và sẽ ở bên cô ấy cho đến khi cô ấy già đi, hưởng thụ tình thương của mẹ mà hai đứa đã bị thiếu thốn trong quá khứ.”
Hoắc An Kỳ giơ bàn tay nhỏ níu lấy cổ áo choàng tắm của anh, thằng bé hỏi bằng giọng khô khốc: “Vậy còn ba thì sao?” Tần Nguyễn là một cô hồ ly nhỏ có trái tim rất nhạy cảm, Hoắc Vân Tiêu không tin đối phương sẽ cảm thấy an tâm dù đêm nay đã nhìn thấy anh mang chuỗi hạt Khôn Thiên Minh về.
Đêm nay Tần Nguyễn mang đến cho anh một cảm giác cô quá bình tĩnh, mà bình tĩnh ở mặt ngoài thường thường sẽ kèm theo mưa bão nguy hiểm sắp ập đến.
Tháng sau là tổ chức lễ cưới rồi, anh không hi vọng có bất kỳ sai lầm nào cản trở đám cưới của họ. Hoắc Vân Tiêu ngồi ở mép giường, lúc vắt tréo chân, chiếc áo choàng tắm trên người trượt xuống, để lộ ra đôi chân trắng trẻo.
Bàn tay mảnh khảnh tuyệt đẹp đặt ở trên đầu gối, đầu ngón tay gõ nhẹ, động tác cùng giọng nói có chút tùy ý: “Tộc Pháp Sư để mắt đến hai đứa từ lúc nào?”
Hoắc Diêu giật cúc áo ngủ, nhỏ giọng đáp lại: “Bọn con phát hiện ra lúc đến nhà ông ngoại ạ.” “Vâng, Tam gia.”
Người hầu nhanh chóng đứng lên, khom người hành lễ rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Hoắc Vân Tiêu đi tới bên giường, cúi đầu nhìn hai đứa con đang nằm ngủ, anh trầm giọng lên tiếng: “Đừng giả vờ nữa, dậy đi.” Hoắc Diêu đã mở linh trí từ sớm, thằng bé chứng kiến anh cùng A Nguyễn gặp gỡ rồi chia ly rất nhiều lần trong cả nghìn năm qua và thằng bé nhớ rất rõ mỗi một lần chia lìa trong đau đớn của họ.
Hoắc An Kỳ tuổi còn nhỏ, ở kiếp này mới xem như chính thức có được ý thức độc lập, nên có rất nhiều chuyện thằng bé cũng không biết.
Nhưng nó và Hoắc Diêu là anh em sinh đôi cùng huyết thống nên biết được đại khái rất nhiều chuyện. Cô đứng dậy, hai mắt mê mang đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt và chỉ khi dòng nước ấm tạt vào mặt, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Tiếng chuông điện thoại di động trong phòng ngủ xuyên qua cửa phòng tắm lọt vào tai Tần Nguyễn, cô lau qua mặt rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn thấy tên người gọi là Hoắc Dịch Dung, trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, đầu ngón tay chạm vào màn hình để trả lời cuộc gọi. Hai đứa nhỏ đang nằm trên giường lồm cồm ngồi dậy gần như ngay lúc anh nói.
“Ba.”
Cả hai đồng thanh lên tiếng, trong mắt chúng không có một chút ngái ngủ nào, chúng hoàn toàn tỉnh táo như thể chờ đợi đã lâu. “Anh quấy rầy giấc ngủ của em dâu à?”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền vang lên giọng nói áy náy của Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn: “Em dậy rồi, anh Dung tìm em có việc à?”
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung hơi nặng nề: “Đúng là anh có chút việc muốn mời em dâu hỗ trợ thật. Chắc em cũng đã nghe nói về vụ án Ma cà rồng giết người gần đây ở thủ đô rồi phải không?”