Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1166: Người nhà họ hoắc sẽ không mất phong độ trước mặt người ngoài



Tần Nguyễn vẫn duy trì động tác đứng dậy, đầu ngón tay lại bị người phía sau nắm chặt.

Hoắc Tam gia giơ bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy Tần Nguyễ1n, đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay cô, sau đó mỉm cười gọi: “Nguyễn Nguyễn.” Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt thư thái của Tần Nguyễn rồi rơi vào cái bụng phồng lên của cô.

Cuối năm nay, anh sẽ chào đón một cô công chúa nhỏ hoạt bát và đáng yêu, cô bé sẽ thừa hưởng vẻ ngoài tuyệt đẹp của mẹ.
Tiêu Dục Kiệt chớp chớp mắt hỏi: “Đi đâu?”

Dung Mộng Lan cầm chiếc khăn trên bàn lau khóe miệng: “Sắp tới Nội Các sẽ phái người đi thăm các quốc gia khác, cậu có thể tranh thủ ghi tên vào danh sách.”
“Vâng.”

Kiều Hi cúp máy, cất điện thoại, sau đó đứng thẳng dậy và đút một tay vào túi, khí chất vô hại quanh người bỗng trở nên sắc bén.
Tiêu Dục Kiệt rót một chén rượu, đưa lên miệng uống một ngụm lớn, anh ta uống quá nhanh khiến đôi mắt đỏ hoe.

Tiêu Dục Kiệt ngẩng đầu nhìn người bạn thân ngồi đối diện, không xác định hỏi: “Cậu có cảm thấy tên đó để mắt đến tôi không?”
Tần Nguyễn đưa tay che lỗ tai nóng rực của mình:0 “Em đâu có nói sẽ không ở cạnh anh.”

Người đàn ông này làm nũng, vừa dụ dỗ vừa trêu chọc khiến cô không thể từ chối được.
Dung Mộng Lan ưu nhã gắp thức ăn đưa lên miệng rồi chậm rãi nhai, từng động tác khi ăn của anh ta giống như một tiểu thư quý tộc thời cổ đại, mỗi một động tác đều có quy tắc nghiêm ngặt.

Khóe mắt đỏ bừng của Tiêu Dục Kiệt giật giật, anh ta đã phàn nàn hàng nghìn lần về lễ nghi trên bàn ăn của bạn mình, nhưng đối phương không hề để ý.
Một khi Kiều Hi có ý định trả thù và thực hiện nó, vậy thì Tiêu Dục Kiệt chỉ biết câm nín không nói ra được, cũng sẽ không có ai làm chỗ dựa cho anh ta.

Dung Mộng Lan cũng biết lo lắng của Tiêu Dục Kiệt, anh ta khẽ thở dài đề nghị: “Hay là cậu ra ngoài giải sầu một chút?”
“Đây không phải là Tiêu thiếu gia ư, đúng là âm hồn không tan, tại sao ở đâu cũng gặp anh vậy.”

Kiều Hi vừa cất lời đã như có gai, chỉ nhằm vào Tiêu Dục Kiệt với thái độ không thân thiện.
Tần Nguyễn cũng tận hưởng khoảng thời gian ấm áp yên tĩnh hiếm có này.

Bọn họ lặng lẽ ôm nhau không nói gì, trong lòng có một sự thỏa mãn và thư thái khó tả.
Nói một cách dễ hiểu, anh ta không thể trêu chọc nhà họ Hoắc.

Tiêu Dục Kiệt không e ngại thế lực của Kiều Hi ở nước Ý, nhưng phía sau Kiều Hi chính là nhà họ Hoắc.
Mái tóc màu vàng nhạt chói lóa càng thêm bắt mắt dưới ánh đèn, đôi mắt nâu tràn đầy vẻ trêu chọc.

Giọng điệu của Kiều Hi vừa làm nũng, nhưng lại không giấu được vẻ bất đắc dĩ, cậu ta nói với người trong điện thoại: “Biết rồi mẹ, con sẽ tự lo cho mình.”
Một nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu cô giống như được thưởng, anh lên tiếng, giọng nói kèm theo ý cười: “Em ngoan lắm.”

Tần Nguyễn thoải mái dựa vào ngực Hoắc Vân Tiêu, ngửi hương trà trong phòng tràn vào chóp mũi, hai mắt cô hơi khép lại.
Bọn họ không còn quyết định được sự sống và cái chết của chính mình.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Tiêu luôn nằm ở vị trí phải lo sợ, không cẩn thận sẽ rơi xuống vách núi tan thành nhiều mảnh, đến lúc đó tình trạng của nhà họ Tiêu còn thê thảm hơn cả nhà Nam Cung.
Chỉ cần nghĩ đến một bánh bao nhỏ giống Tần Nguyễn, trái tim Hoắc Tam gia mềm đến mức không còn hình dáng, anh vô cùng mong chờ đứa nhỏ này ra đời.

Tần Nguyễn nép vào trong lòng Tam gia, có lẽ do “chiếc đệm” phía sau quá dễ chịu, cũng có thể là vì quá thoải mái, hơi thở của cô dần trở nên đều đều.
Tiêu Dục Kiệt kiềm chế bàn tay đang muốn ấn huyệt Thái Dương, trên mặt nở nụ cười gượng gạo: “Kiều thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Kiều Hi bĩu môi, thái độ kiêu ngạo: “Giả vờ cái gì, chẳng phải hai ngày trước chúng ta vừa gặp nhau ư.”
“Đi nước nào thế?”

“Nước M.”
Nhà Nam Cung là tự mình tìm đường chết, trong khi nhà họ Tiêu chỉ có thể nằm thoi thóp dưới chân nhà họ Hoắc.

Tiêu Dục Kiệt vuốt mi tâm, không muốn phơi bày sự cay đắng trong lòng trước mặt bạn thân, anh ta thỏa hiệp nói: “Sau khi về, tôi sẽ xin một suất đi thăm.”
Dung Mộng Lan thản nhiên nói: “Đừng để bản thân quá mệt mỏi.”

Hai người sau khi ăn xong đi ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy một thanh niên đang dựa vào cột trụ La Mã chơi điện thoại, mái tóc ngắn màu vàng của đối phương vô cùng bắt mắt.
Sau một đêm tự kiểm điểm, Tống Tình quyết định tấn công một lần nữa.

Đầu tháng bảy Nội Các hơi bận rộn, mấy ngày nay hạng mục do Dung Mộng Lan phụ trách đã thành công tốt đẹp, anh ta mới có được vài ngày nghỉ ngơi.
Tiêu Dục Kiệt tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi không muốn đi, một đám mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo vô lễ, tôi khuôn muốn giao tiếp với họ.”

Thấy sắc mặt bạn mình không được đẹp lắm, rõ ràng là ngủ không ngon, Dung Mộng Lan phân tích cho anh ta: “Tôi vẫn cảm thấy cậu Kiều Hi kia không phải là người không biết đúng sai, cậu không cần lo lắng quá nhiều đâu. Thủ đô chỉ có vài chỗ chơi, thằng nhóc đó từ nhỏ đã thích chơi đùa, chỉ cần cậu ta còn ở thủ đô thì sớm muộn gì cũng gặp mặt, trừ khi cậu không ra khỏi nhà. Còn về chuyến thăm nước M, cậu có thể suy nghĩ về nó, những chuyện cậu không cần phải ra mặt cứ giao cho người khác làm, trong khoảng thời gian này cậu đã quá căng thẳng rồi, cậu nên cho mình nghỉ ngơi đi.”
Trải nghiệm ở quán bar tối qua khiến Dung Mộng Lan cảm thấy tồi tệ, khi nhận được lời mời đi ăn tối của người bạn thân Tiêu Dục Kiệt, anh ta bất an đồng ý.

Trên bàn ăn, đối phương không ngừng phàn nàn về Kiều Hi, cậu em họ trẻ tuổi của nhà họ Hoắc, không biết có phải nghiệt duyên hay không mà trong khoảng thời gian này hai người luôn chạm mặt nhau ở bên ngoài.
Tiêu Dục Kiệt rũ mắt xuống, nhưng không nói gì.

Tiêu Dục Kiệt thật sự căng thẳng trong khoảng thời gian này, nó bắt đầu từ khi nào?
Có vẻ như là lúc gia tộc Nam Cung sụp đổ, nhà họ Tiêu và nhà họ Phó kết thành thông gia.

Không ai trong nhà họ Tiêu có thể nhìn thấu được tương lai của gia tộc.
Hoắc Vân Ti7êu vòng tay qua eo Tần Nguyễn, mơ hồ vuốt ve vùng bụng dưới của cô, giọng nói của anh vang lên bên tai: “Hôm nay hiếm khi được yên tĩnh, em ở lại với2 anh được không?”

Hoắc Vân Tiêu tận hưởng từng giây thời gian ở bên cạnh Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn chìm vào giấc ngủ và ngủ rất ngon.

Hoắc Vân Tiêu bế cô lên, bước chân vững vàng rời khỏi phòng trà, đi xuống phòng ngủ dưới lầu.
Dung Mộng Lan nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhướng mày khẽ liếc mắt nhìn về phía đối diện: “Theo tôi được biết, cậu chủ nhỏ ấy không phải là một kẻ quá đáng đâu.”

Tiêu Dục Kiệt đau khổ nói: “Nhưng tôi và cậu ta có mối thù đánh gãy chân, nhỡ tên nhóc đó là người thù dai, sau này nhét tôi vào bao tải, chắc lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.”


Mặt trời lặn về phía Tây, bầu trời trở nên tối dần.
Tiêu Dục Kiệt đã quen với việc bị Kiều Hi thỉnh thoảng chọc ngoáy, anh ta cũng không còn sự bực bội khi bị chọc tức lúc đầu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.