Kiều Hi hơi nhướng mày, nhìn thấy người chạy ra, vẻ mặt cậu ta hơi thay đổi, khóe môci không tự chủ được giật giật.
Cậu ta cũng không thể dỗ dành hai ông trời con ở trong phòng. Cho dù thật sự là vì mối thù gãy chân, bây giờ cũng không nên thể hiện thái độ dây dưa, điều này không phù hợp với tính cách của Kiều tiểu thiếu gia.
Tần Muội thật sự không hiểu tại sao Kiều Hi lại nhắm vào Tiêu Dục Kiệt.
Bị chất vấn, Kiều Hi mím chặt môi, đôi mắt nâu hung dữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dục Kiệt, nhưng không hề lên tiếng giải thích. “Tần nhị thiếu.”
Hai người biết thân phận của Tần Muội nên gật đầu chào lại.
Tiêu Dục Kiệt vừa nhìn thấy Kiều Hi thì đã nhức đầu, anh ta lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, ngậm một điếu trong miệng, nhớ lại ký ức nhìn thấy Tần Muội hút thuốc trên ban công trong một bữa tiệc nào đó, Tiêu Dục Kiệt đưa bao thuốc đến trước mặt đối phương: “Hút một điếu nhé?” …
Tần Muội đưa Kiều Hi trở về phòng, hai người đứng ngoài cửa không đi vào, hiển nhiên có chuyện muốn nói.
“Cậu và Tiêu Dục Kiệt có chuyện gì thế, đừng nói với tôi là vì chuyện năm ngoái nhé.” Tần Muội rít xong hơi cuối cùng, đi đến thùng rác kim loại phía sau cây cột La Mã, dập điếu thuốc rồi ném nó vào cát trắng.
Điếu thuốc trên tay Tiêu Dục Kiệt cũng đã bị dập tắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì khi đối mặt với Kiều Hi.
Trước đó Tiêu Dục Kiệt muốn tranh thủ lúc hút thuốc với Tần Muội để rời đi, nhưng bị Kiều Hi chơi xấu cản đường, bất kể anh ta muốn đi về hướng nào, đối phương cũng sẽ tiến lên chặn lại. Năm ngoái khi hai người cãi nhau, thủ đoạn vô cùng kịch liệt, Tiêu Dục Kiệt đã phải nằm liệt giường nhiều ngày vì điều này.
Bây giờ nhìn cậu chủ nhỏ này, thủ đoạn của cậu ta giống như một đứa trẻ đang tức giận vậy.
Tần Muội nhìn thấy một nhóm người đi ra khỏi nhà hàng, nếu cứ tiếp tục giằng co thế này cũng không có ý nghĩa gì, có thể bọn họ còn gặp phải người quen và khiến mọi người chê cười. Tần Muội kéo tay Kiều Hi, nói với Tiêu Dục Kiệt và Dung Mộng Lan: “Phòng của chúng tôi vẫn còn có người, chúng tôi đi về trước.”
Vừa dứt lời, không đợi hai người lên tiếng, Tần Muội đã kéo tay Kiều Hi đi về phía nhà hàng, vừa đi vừa thì thầm điều gì đó.
Kiều Hi vốn định tiếp tục gây sự, có lẽ lo lắng điều gì đấy, cậu ta quay đầu nhìn Tiêu Dục kiệt, ánh mắt không cam lòng nhưng lại thỏa hiệp. Hai thằng nhóc đó lúac ngoan thì rất ngoan, nhưng lúc bọn chúng gây chuyện thì người bình thường thật sự không thể chịu đựng được.
Sau khi Tần Muội đến gần, anh ta mới nhận ra người đang đứng trước mặt Kiều Hi là một người quen.
Vẻ mặt nhăn nhó khi đối mặt với người thân của Tần Muội nhanh chóng biến mất, trên mặt anh ta hiện vẻ xa cách, lịch sự chào hỏi: “Tiêu thiếu gia, Dung thiếu gia.” Trước đó bị hai con quỷ nhỏ dính chặt không thể thoát ra, Tần Muội hoàn toàn bó tay, bây giờ được thuốc lá xoa dịu, tâm tình buông lỏng và lý trí cũng trở về.
Tần Muội nhớ Kiều Hi có mối thù gãy chân với vị Tiêu thiếu gia ở bên cạnh này, nhưng anh ta cũng biết Kiều Hi không phải là người thù dai, cũng không phải là loại người âm thầm chơi bẩn, cậu ta sẽ không tiếp tục bám lấy đối phương vì mối thù năm ngoái.
Nhưng cái miệng của Kiều Hi thật sự rất muốn ăn đòn, kiêu căng, ngạo mạn, đôi khi chính Tần Muội cũng muốn đánh cậu ta một trận. Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, vẻ mặt Kiều Hi sầm xuống, cậu ta kéo cánh tay Tần Muội ra khỏi vai.
“Ai uống nhiều chứ, tôi rõ ràng đang tìm anh ta để gây sự mà.”
Câu nói của vị thiếu gia này đã xé rách lớp mặt nạ thân thiện giả tạo giữa Tần Muội và Tiêu Dục Kiệt, khiến nó lập tức biến thành hư vô. Tiêu Dục Kiệt gật đầu, bước sang một bên để rời đi, nhưng Kiều Hi lập tức bước tới chặn lại rồi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hành động và lời nói của Kiều Hi hoàn toàn khác nhau, cậu ta không hề có ý định buông tha Tiêu Dục Kiệt.
Dung Mộng Lan đang dựa vào cây cột nghịch điện thoại, khi nghe thấy cậu chủ nhỏ mắng bạn thân của mình, anh ta cất điện thoại đi rồi bước tới. Bây giờ đã hút xong, Tiêu Dục Kiệt cố gắng gượng cười nói: “Kiều thiếu gia, bây giờ cũng muộn rồi, tôi không ở đây quấy rầy cậu và Tần nhị thiếu nữa.”
Khóe môi Kiều Hi cong lên thành một nụ cười châm chọc: “Anh muốn đi hay không thì liên quan quái gì đến tôi!”
Bất kể là thái độ hay giọng điệu đều có thể nói là bất cần. Nhìn vẻ mặt căng thẳng và tái nhợt của Tiêu Dục Kiệt, Tần Muội tức giận quay đầu lại nhìn Kiều Hi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thiếu gia à, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đã trưởng thành chưa?”
Tần Muội chưa bao giờ thấy một người thể hiện yêu ghét rõ ràng thế này.
Bọn họ đều là người thích thể diện, quay đi quay lại kiểu gì cũng sẽ phải gặp nhau, làm mọi việc trở nên căng thẳng như thế này đâu có gì tốt đẹp. Hai bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn khi họ sải bước về phía trước.
Dung Mộng Lan thu hồi ánh mắt, bước xuống bậc thềm, đứng trước đài phun nước của khách sạn chờ tài xế.
Anh ta đột nhiên dùng vai chạm vào Tiêu Dục Kiệt đang đứng bên cạnh: “Cậu và cậu chủ nhỏ kia có chuyện gì thế? Xem ra không phải là ân oán cũ.” Tiêu Dục Kiệt xoa mi tâm, trầm giọng nói: “Đừng hỏi nữa.”
Khuôn mặt đoan chính, tuấn tú đầy nam tính và đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy bất lực.
Dung Mộng Lan nhướng mày, trêu chọc nói: “Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện rồi.” Trước khi Dung Mộng Lan kịp giải vây, Tần Muội đã bước tới khoác vai Kiều Hi, nở một nụ cười rạng rỡ với Tiêu Dục Kiệt.
“Tên nhóc này đã uống khá nhiều ở trong phòng, đừng thấy mặt cậu ta không đỏ, không thở dốc và mặt mũi tỉnh táo, thật ra cậu ta đã uống gần hết một chai rượu đỏ.”
Đây rõ ràng là cho Tiêu Dục Kiệt một bậc thang. Tần Muội bị hai ông trời con trong phòng quần cho hơn nửa ngày, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất kể là ai đến cũng không từ chối, anh ta rút một điếu thuốc ra khỏi bao.
Thuốc lá của Tiêu Dục Kiệt là loại được sản xuất đặc biệt, không thể mua ở bên ngoài, khói hít vào phổi không bị sặc, mùi êm dịu và kéo dài.
Tần Muội thành thạo hút thuốc, làn khói xanh còn sót lại làm mờ đi khuôn mặt vô lại của anh ta. Khuôn mặt đẹp trai nhưng cực kỳ lạnh lùng của Kiều Hi đỏ bừng vì tức giận, cậu ta khó khăn nói: “Cuối tháng trước, tôi gặp anh ta trong phòng vệ sinh của hộp đêm.”
Nghĩ đến ký ức ngày hôm đó, Kiều Hi nắm chặt bàn tay trong túi quần thành nắm đấm.
Tần Muội chớp mắt, nghĩ thầm hóa ra là thù mới.
“Sau đó thì sao?”
Bị người anh em tốt nhìn chằm chằm, Kiều Hi nhìn sang chỗ khác, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Tôi đang tiểu tiện, anh ta đã giơ tay sờ soạng tôi.”