Anh ta đặt bàn tay chai sạn lên phần đang ngóc đầu dậy của mình, cười nhẹ hỏi: “Em dám giết tôi ư?”
cAnh ta nắm tay Tống Tình, tự bóp lấy thằng em của mình rồi từ từ siết chặt. Tam gia khẽ thở dài: “Đi đón hai ông cụ non kia.”
Mấy ngày trước nhà họ Tần đón Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đi, trong nhà yên tĩnh hơn rất nhiều, sáng nay cha vợ gọi điện thoại đến và nói rằng hai đứa đang kêu gào đòi về.
Nghĩ đến sự bình yên hiếm hoi trong mấy ngày qua, Tam gia quyết định ngày mai mới đi đón chúng. Tống Tình là người dời ánh mắt trước tiên, lửa giận cùng yêu khí mạnh mẽ quấn quanh người, có cả sát khí chỉ muốn xé nát người khác.
Tống Tình đúng là hơi thiếu tự tin, nhưng không phải đang giả vờ bình tĩnh, chỉ là cô ta không biết nên đối xử với người trước mặt như thế nào, đối phương mang đến cho cô ta cảm giác thất bại khi không làm gì được anh ta.
Hoắc Dịch Dung đột nhiên cúi người, dùng đôi môi mát lạnh chạm vào gò má Tống Tình, anh ta đè thấp giọng nói hấp dẫn của mình: “Cô thật sự không sợ tôi… chết cô à.” Tống Tình là yêu, Hoắc Dịch Dung là người, vừa rồi chỉ cần cô ta hơi dùng một chút sức, đối phương sẽ chết ngay lập tức
Mặc dù Tống Tình rất bực bội và khó chịu với người đàn ông này, nhưng cô ta chưa bao giờ có ý định giết chết đối phương.
Hoắc Dịch Dung dựa vào ghế, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển trên người Tống Tình, vừa thăm dò vừa đánh giá. Khinh người quá đáng!
Thật sự khinh người quá đáng!
Tên đàn ông chó má kia biết chắc cô ta không dám ra tay. Khi Tống Tình tức giận, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, phóng thích hết cỡ tà niệm của yêu tinh.
Phải nói rằng cho dù là Tống Tình trước đó phục tùng anh ta, hay là Tống Tình có tính cách thay đổi mạnh mẽ ở trước mặt anh ta bây giờ, Hoắc Dịch Dung đều có dục vọng chiếm hữu, đối phương là một sự tồn tại mà không ai được phép chạm vào.
Cảm giác này rất vi diệu và có phần mất kiểm soát. Nhìn chuỗi hạt trên cổ tay đối phương đã biến mất, Tần Nguyễn cuối cùng ý thức được mấy ngày nay có gì đó không đúng.
Chuỗi hạt này là vật cộng sinh với Tam gia, nó là vật bất ly thân của anh.
Tần Nguyễn bỏ bàn tay đang đỡ đầu rồi ngồi dậy, cau mày nhìn người đàn ông đang thưởng thức chén trà. Chiếc xe nổ máy và chầm chậm rời khỏi nhà họ Tống.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hết một tuần. Đột nhiên, Hoắc Dịch Dung ngậm điếu thuốc trong miệng rồi cười nhếch mép: “Đúng là một con mèo hoang thật.”
Không chỉ hoang dã mà còn biết cào người khác.
Hoắc Dịch Dung hít một hơi thật sâu, dập tắt điếu thuốc rồi ném ra ngoài xe, sau đó trầm giọng ra lệnh: “Về nhà thôi.” Tống Tình lao vào nhà họ Tống, đoàn xe của nhà họ Hoắc đỗ ngoài cửa vẫn chưa rời đi, Hoắc Dịch Dung ngồi trong xe lại châm một điếu thuốc.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm về hướng Tống Tình rời đi bằng ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm, không ai nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Hoắc Khương ngồi trên ghế lái, không có mệnh lệnh nên ông ta không dám có hành động gì. Đối với những mối nguy hiểm tiềm ẩn, bao gồm cả những thứ không thể kiểm soát, trong tiềm thức, Hoắc Nhị gia chỉ muốn loại bỏ chúng.
Nghĩ đến câu hỏi trước đó của Tống Tình, anh ta có tình cảm với cô ư?
Trong lòng Hoắc Dịch Dung cười lạnh một tiếng, ý cười trong mắt tan biến, anh ta lạnh lùng nói: “Cô biến đi!” Đồng tử của Tống Tình đột nhiên co rúat lại, cô ta giãy giụa muốn hất tay Hoắc Dịch Dung ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh điên rồi!”
Trong lời nói của Tống Tình có sự run rẩy không thể che giấu. Cảm ứng được ánh mắt của Tần Nguyễn, đôi mắt bình tĩnh của Hoắc Tam gia chậm rãi nâng lên, khi nhìn Tần Nguyễn, trong mắt anh toát ra ánh sáng ấm áp và cưng chiều.
Hoắc Tam gia vẫy tay, sau đó vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Tần Nguyễn đứng dậy đi về phía anh, cô ngửi được mùi hương trà tràn ngập trong phòng. Tần Nguyễn đột nhiên phát hiện chiếc vòng tràng hạt Khôn Thiên Minh trên tay Tam gia không thấy đâu nữa.
Tần Nguyễn đang dựa vào chiếc ghế tựa trong phòng tắm nắng trên sân thượng, nhìn người đàn ông ngồi trong sảnh pha trà, đôi tay thon dài của đối phương đặt lên ấm trà, chậm rãi rót trà, hương trà tràn ngập khắp nơi.
Một quy trình pha trà rườm rà, mỗi động tác đều lịch sự tao nhã. Tần Nguyễn nắm lấy cổ tay của Tam gia, nhưng trên mặt vẫn không vui lắm.
Hoắc Vân Tiêu đặt chiếc khăn lên bàn, giơ tay vuốt ve mặt Tần Nguyễn: “Đừng khó chịu, ngày mai anh đưa em ra ngoài giải sầu một chút.”
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Đi đâu?” Vẻ mặt bất an của Tống Tình sau khi bị đối xử bằng thái độ tồi tệ như vậy đột nhiên trở nên lạnh lùng, sự gai góc trên người vốn đã biến mất lại xuất hiện.
Cô ta cười lạnh: “Anh bảo tôi cút thì tôi phải cút à, còn gì là thể diện nữa!”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Dịch Dung xuyên thấu Tống Tình, giống như một thanh kiếm sắc bén muốn xé bỏ lớp quần áo ngụy trang, để phơi bày toàn bộ khuôn mặt thật của Tống Tình dưới ánh mặt trời, để tất cả mọi người nhìn rõ ràng. Tống Tình trừng đôi mắt to tròn của mình, cô ta đột nhiên quay lại nhìn Hoắc Dịch Dung, như thể bị sốc trước sự mặt dày của anh.
Mặc dù câu nói của anh rất nhỏ, gần như không nghe được, nhưng nó vẫn lọt vào tai Tống Tình.
Nhớ lại trải nghiệm đêm đó của hai người họ trong căn biệt thự riêng ở nhà họ Hoắc, nhịp tim vốn đã bình tĩnh của Tống Tình lại đập nhanh hơn. Tần Nguyễn ngồi bên cạnh Tam gia, ánh mắt cô dán vào cổ tay trần của đối phương, cô hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chuỗi hạt đâu rồi?”
Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô gái này lại cau mày.
Anh đặt chén trà trong tay xuống bàn, cầm khăn tay lên lau tay, rồi thản nhiên nói: “Mấy ngày trước anh làm rơi ở công ty.” Hoắc Dịch Dung có một khuôn mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng, nụ cười trên mặt lộ vẻ phóng khoáng, trong mắt vô tình lóe lên tia sáng khiến người ta không dám xem thường.
Trong đôi mắt đó dường như ẩn chứa sự tính toán nào đó, dường như nhìn thấu tận đáy lòng Tống Tình, nhìn rõ ràng từ trong ra ngoài.
Những đầu ngón tay buông thõng bên cạnh người của Tống Tình đang run lên. Lực ấn và bóp dưới lòng bàn tay rất thoải mái khiến Tần Nguyễn không thể từ chối.
Nghĩ đến thủ phạm khiến mình đau lưng đang ở ngay trước mắt, Tần Nguyễn nhếch miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ sự bồi thường của đối phương.
Bên tai Tần Nguyễn vang lên những tiếng lo lắng: “Tháng sau kết hôn rồi, cơ thể em chịu được không?”
Tần Nguyễn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Tam gia đang cười ấm áp: “Anh bớt giày vò em hai ngày, em có thể đi giày cao gót nhảy nhót một ngày trong đám cưới.”
Không biết có chuyện gì với người này, mà anh cứ như một thằng nhóc vừa được nếm mùi thịt vậy.
Cứ hai ngày là cô lại bị giày vò một lần, Tần Nguyễn dùng mọi cách từ chối, mọi kiểu van xin nhưng dưới vô vàn thủ đoạn của đối phương, cô vẫn chết mê chết mệt.
Khi mang thai A Diêu và An Kỳ, Tần Nguyễn chưa bao giờ thấy dáng vẻ ham mê tình dục này của Tam gia.