Nghê Bội Bội cũng không t1hể về nhà cầu cứu, gia đình cô ta không thể vì Trần Kính Nghi - một người bình thường mà đắc tội với đám con cháu có xuất thân không 2tầm thường này. Người thanh niên hăng hái năm xưa đã xuất hiện trở lại vào ba năm sau đó.
Tiếp đó, tai nạn lần lượt xảy ra với những người giàu có và quyền lực ở thành phố Thanh, tai nạn đầu tiên xảy ra tại nhà của người đàn ông thèm muốn Nghê Bội Bội ở vũ trường, một ngọn lửa đã thiêu rụi tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của họ, cả gia đình và những người hầu đều bị chết cháy. Vào cái đêm nhìn thấy xác chết của em gái, trong lòng Nghê Bội Bội vô cùng bình tĩnh.
Nghê Bội Bội nhìn chằm chằm không chớp mắt thi thể trên mặt đất, cảm thấy vui mừng vì phần nào giải tỏa được sự căm hận trong lòng. Không một bộ phận nào trên cơ thể Nghê Bội Bội còn nguyên vẹn, cô ta trần như nhộng với những vết thương khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình.
Vào lúc đó, Nghê San San biết đã đến lượt nhà họ Nghê. Lũ súc vật làm nhiều việc ác này đều có địa vị và thế lực không thể lay chuyển ở phía sau.
Nghê Bội B7ội tận mắt chứng kiến cảnh Trần Kính Nghi bị Du Khôn đè xuống đất làm nhục, sau đó lại ném anh ta cho lũ tay chân đang háo hức, với á7nh mắt ác ý và tò mò về cách chơi mới. Gã cười hì hì đuổi theo, thò tay sờ soạng cô gái.
Cảnh tượng này đã bị Nghê Bội Bội đang nấp trong bóng tối nhìn thấy. Bà Trần đưa album cho Tần Nguyễn, mỉm cười nói: “Đây là Nghê Bội Bội, em gái của tôi.”
Tần Nguyễn chỉ nhìn lướt qua, bà Trần thản nhiên nói: “Nó chết rồi.” “Để nói sau đi!”
Ngay khi nghe thấy lời này, người đàn ông biết cô gái đã đồng ý. “Là Kính Nghi nhận nhầm tôi là cô gái trong phòng ở vũ trường đêm hôm đó, ông ấy coi tôi như kẻ thù đã làm hại hai anh em họ.”
Bà lão không giấu được sự buồn bã trong lời nói, cúi đầu im lặng, nhỏ giọng nói: “Nhưng Bội Bội dù sao cũng là em gái tôi, Kính Nghi căm hận những kẻ làm nhục hai anh em họ, tôi là người nhà họ Nghê, nếu không phải vẫn còn có tác dụng thì tôi đã chết rồi, tất cả những gì tôi phải nhận bây giờ đều là gieo gió gặt bão.” Nghê Bội Bội không có dũng khí đi xem, cô run rẩy quỳ xuống đất, cố nén tiếng gào trong cổ họng, cô bật khóc nức nở.
Nghe Nghê Bội Bội bình tĩnh kể lại câu chuyện ba mươi năm trước, sắc mặt Tần Nguyễn bình tĩnh và thờ ơ, nhưng ánh sáng trong đáy mắt trở nên u ám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông vô cùng thâm trầm và đáng sợ. Cô lại chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì được.
Mãi đến gần rạng sáng, nhóm người ấy mới lần lượt rời khỏi phòng, ai nấy đều lộ vẻ thỏa mãn và hài lòng. Trên mặt bà Trần lộ vẻ sung sướng, bà ấy nắm chặt album ảnh trong tay, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng vậy, nó đã chết hơn ba mươi năm rồi.”
Tần Nguyễn quan sát kỹ vẻ mặt và động tác của bà Trần: “Tôi vẫn không hiểu, tại sao bà lại đóng giả làm em gái mình?” Khi bà Trần biết chuyện gì đã xảy ra với cháu trai và cháu gái của mình, bà ấy tức giận đến mức ngất đi, nhưng vừa ngã xuống thì không bao giờ mở mắt được nữa.
Lúc Trần Kính Nghi tỉnh lại, nhà họ Trần đã chết hai người. Có tiếng chó sủa vang lên sau lưng.
Nghê San San chậm rãi quay đầu, cô ta và người đàn ông đang đuổi theo con chó phía sau nhìn nhau. Gia đình của những người đã làm nhục hai anh em Trần Kính Nghi năm xưa cũng lần lượt xảy ra chuyện, sau đó đến nhà họ Nghê.
Nghê San San được nhận vào trường đại học ở tỉnh. Vào thời điểm ấy, tai nạn xảy ra với gia đình họ Nghê khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cô đã sẵn sàng để quay lại trường học. “Mọi người mau tới đây! Có người chết, có người chết!”
Khi nhân viên phục vụ trong vũ trường phát hiện Trần Kính Nghi và em gái đang nằm trên vũng máu trong phòng, bọn họ đã một người chết, một người bị thương, cảnh tượng bi thảm ở hiện trường khiến người khác không nỡ nhìn. Cô gái đẩy người đàn ông ra, hừ một tiếng: “Vừa rồi anh chơi con chó cái đó chưa đủ à? Cách em xa một chút, toàn cái mùi buồn nôn!”
Người đàn ông không từ bỏ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, lưu luyến nói: “Vậy anh về nhà tắm rửa sạch sẽ, hôm khác chúng ta gặp nhau nhé?” Còn em gái của anh ta đã tắt thở trong phòng.
Hai anh em số khổ này còn một người bà già yếu. Nhưng hai anh em trong phòng đã phải trải qua sự hành hạ đau đớn còn hơn cả tra tấn dưới mười tám tầng địa ngục.
Người cuối cùng bước ra khỏi phòng là một đôi nam nữ, bọn họ khoác vai nhau rồi lắc lư rời đi. Kể từ khi những gia đình thương nhân giàu có ở thành phố Thanh lần lượt gặp tai nạn, cô ta có cảm giác rằng Trần Kính Nghi đã trở về.
Anh ta quay về để trả thù, trả thù tất cả những kẻ đã gây ra sự đau đớn cho họ. Trong vòng tay của người đàn ông là cô gái áo đen đã đánh em gái Trần Kính Nghi, anh ta cười đùa hỏi: “Bội Bội, lần này em đã hả giận chưa?”
Cô gái vuốt tóc, liếc mắt nhìn người đàn ông, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười đầy châm chọc. Ba năm qua, không ngày nào cô ta không hận Nghê Bội Bội.
“Gâu gâu…” “Hừ! Con đĩ ấy dám giành đàn ông với em!”
“Nghe vậy có nghĩa là hài lòng rồi.” Người đàn ông ghé sát mái tóc cô gái, hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia dâm dục: “Vậy có nên cho anh chút ngon ngọt không?” Bà Trần cúi đầu nhìn cô gái trong album ảnh mặc áo len, quần bó màu đen, trên mặt trang điểm đậm, trong mắt hiện lên sự mâu thuẫn giữa hoài niệm và hận thù.
Cô gái trong album ảnh rõ ràng là ăn mặc theo phong cách hoài cổ của hơn 30 năm trước, trông cô ta giống một cô gái nổi loạn ở thời đại ấy. Nghê Bội Bội đứng ở ngoài cửa, cô cắn chặt răng đến mức chảy cả máu miệng, trong mắt h2iện lên tia máu đỏ ngầu cùng sự căm hận khát máu.
Nghê Bội Bội từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, đêm đó tận mắt chứng kiế0n người trong lòng bị làm nhục, nhìn anh ta bị đánh nát sự tự tôn, khóc lóc cầu xin tha thứ. Trần Kính Nghi bị tổn thương nặng nề về thể xác, nằm liệt trên giường nửa tháng và lỡ mất thời gian báo danh tại đại học thủ đô.
Rồi có một ngày, anh ta biến mất khỏi bệnh viện. Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của bà Trần cũng thả lỏng hơn rất nhiều, bà ấy lại ngẩng đầu nhìn chậu hoa Mạn Đà La đột biến trước mặt.
Tần Nguyễn hỏi: “Không biết người thiếu niên hiền lành bị người ta giẫm nát lòng tự tôn ấy, sau đó đã làm gì?” Bà Trần đặt album ảnh lên bàn, tiếp tục kể cho Tần Nguyễn nghe câu chuyện còn đang dang dở của ba mươi năm trước.
Năm đó Trần Kính Nghi và em gái được tìm thấy và đưa đến bệnh viện, anh ta được cứu sống nhưng cơ thể đã bị hủy hoại. Trần Kính Nghi phải chịu đựng cơn đau thậm chí còn không xuống được giường bệnh. Kể từ sau tai nạn của Trần Kính Nghi, tính tình cô thay đổi hẳn, không còn hoạt bát vui vẻ như trước, thậm chí còn gây sự với em gái Nghê Bội Bội, khiến trong nhà lúc nào cũng ầm ĩ.
Nghê San San vẫn nhớ như in đêm hôm ấy, khi trở về nhà sau buổi họp lớp trung học, cô nhìn thấy em gái nằm chết trước cửa nhà. Tần Nguyễn cau mày càng sâu hơn: “Vụ án ba mươi năm trước vẫn còn đoạn sau phải không?”
Bà Trần ngồi thẳng dậy, đặt chậu sen đá trong tay xuống bàn, rồi nhấc quyển album ảnh trên bàn lên.