Sau đó, trong một khoảng 1thời gian ngắn, cuối cùng Nghê Bội Bội cũng biết tên cậu nam sinh, là Trần Kính Nghi.
Cậu thanh niên quá ưu tú, anh ta là đ2àn anh được rất nhiều người ngưỡng mộ. Giọng nói rất yếu ớt, nhưng Nghê Bội Bội có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Người thanh niên sau lưng em gái Trần Kính Nghi giơ tay túm tóc cô bé rồi kéo đến trước mặt mình một lần nữa.
“Con khốn! Mày đi đâu thế!” Trần Kính Nghi có tính cách quá kiêu ngạo và cũng quá ưu tú.
Nếu anh ta sinh ra trong một gia đình giàu có, cho dù chỉ là gia đình trung lưu thì sẽ không bị người ta đố kỵ và căm hận như vậy.
Khi Trần Kính Nghi được nhận vào đại học thủ đô với tư cách thủ khoa, con đường quan trường của anh ta đã được xác định sẵn, cho dù không có xuất thân tốt, nhưng những người giàu có và quyền lực ở thành phố Thanh đã tài trợ cho Trần Kính Nghi trong nhiều năm qua đều hy vọng anh ta có thể một bước lên trời. Đôi mắt của người gã niên dâm tà, tràn đầy ác ý và lạnh lẽo.
Gã liếm môi, khịt mũi nói: “Mùi vị cũng chỉ thế mà thôi.”
Ngay sau đó, gã đưa mắt nhìn Trần Kính Nghi, người đang quỳ trên mặt đất với khuôn mặt đầy tức giận, đôi mắt đỏ hoe như muốn giết họ. Trên người cô ta có dấu hiệu bị trói, bị làm nhục đầy kinh hoàng.
Khi đó Trần Kính Nghi và em gái đang ở trong phòng, có một trải nghiệm cực kỳ bi thảm, theo lý mà nói Nghê Bội Bội sẽ không thể nhìn thấy.
Nhưng khi đi ngang qua căn phòng đó, cô ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Mày mà không làm ông thoải mái, ông sẽ ném mày ra đường!”
Cùng với những lời ô uế, tiếng la hét thảm thiết cũng vang lên.
Cô gái mặc quần bó màu đen đi tới trước mặt em gái Trần Kính Nghi: “Bà thấy mày cũng không xinh xắn gì, tại sao lại liều mạng tán người tao thích, mày không nhìn lại bản thân mình đi!” Gã thanh niên này là người có quyền lên tiếng nhất trong phòng, gã là con trai của chủ tịch thành phố Thanh.
Nhà họ Nghê thậm chí còn tặng quà cho đối phương để gia đình họ có cơ hội leo lên một bước, bọn họ gần như đã cho đi một nửa tài sản của mình.
Nghê Bội Bội lúc đó không biết tên của đối phương, nhưng sau này cô nhớ cả đời. Gã thanh niên đứng dậy khỏi ghế sô pha đi đến trước mặt Trần Kính Nghi, sau đó sờ soạng người anh ta, hành động tràn đầy sự sỉ nhục.
Khi những người này vươn tay cởi quần áo của Trần Kính Nghi đang bị bịt miệng, anh ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng như một con sói hung dữ.
Trần Kính Nghi chống cự quá quyết liệt, dưới sự khống chế của năm, sáu người, anh ta thậm chí còn làm gã thanh niên đẹp trai bị thương. “Có lẽ anh trai sẽ ngon hơn em gái.”
Nghê Bội Bội đang trốn ở ngoài cửa không hiểu lời nói của gã thanh niên có ý gì.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo khiến cô như muốn rách cả mí mắt. “Mẹ kiếp! Trong phòng này mùi nồng quá!”
Gã thanh niên trẻ đẹp trai ngồi trên ghế sô pha sốt ruột lên tiếng.
Anh ta đứng dậy, đưa tay giữ chiếc quần treo trên đùi, lạnh lùng nhìn cô gái vẫn đang bị làm nhục. “Tôi, không hề…” Cô bé yếu ớt phản bác.
“Bốp!”
Em gái của Trần Kính Nghi bị cô gái mặc đồ đen tát vào mặt. Tình cảm thời đó không bồng bột và táo bạo như bây giờ, thích ai thì sẽ giấu trong lòng rồi th0ầm nhớ nhung.
Nghê Bội Bội đã bí mật theo dõi Trần Kính Nghi trong hai năm.
Vào năm Trần Kính Nghi được nhận vào đại học thủ đô, Nghê Bội Bội chuẩn bị đặt dấu chấm hết cho hai năm lưu luyến si mê của mình. Cô gái mặc quần bó màu đen đứng trước ghế sô pha nhìn em gái của Trần Kính Nghi đang bị làm nhục bằng ánh mắt đầy ác ý.
Cho dù phải chịu nhục đến mức đó, em gái của Trần kính Nghi nhìn anh trai mình bị người làm nhục, không để ý đến cái lưng tê dại và đôi tay nhuốm máu, cô bé bò trên sàn nhà về phía trước.
Cô bé liên tục gọi anh và cầu cứu. Lúc đó Trần Kính Nghi học rất giỏi, năm nào cũng đứng đầu, còn là cán bộ xuất sắc và giành được nhiều vinh dự cho trường, ngay cả lãnh đạo thành phố Thanh lúc đó còn đích thân trao tặng bằng khen cho anh ta.
Tuy gia cảnh nghèo khó nhưng Trần Kính Nghi lại là một nhân tài được nhiều người coi trọng, trong những năm qua, anh ta đã nhận được khá nhiều học bổng cùng với tiền tài trợ từ những người muốn lôi kéo anh ta.
Người đàn ông này ưu tú đến mức có những cô gái không màng thể diện ngầm tỏ tình với anh ta, nhưng chỉ đổi lấy sự từ chối nhẹ nhàng của đối phương. “Con đĩ!”
Hai từ bẩn thỉu và phẫn nộ vang lên từ miệng một cô gái.
Âm thanh lọt vào tai Nghê Bội Bội qua khe hở của cánh cửa. Trần Kính Nghi xuất thân nhà nghèo, có một cô em gái học trung học cơ sở và một ngườ7i bà sức khỏe không tốt.
Nhưng Trần Kính Nghi không hề tự ti hay trầm uất, anh ta có một tính cách thà bị gãy chứ không chị7u cúi đầu.
Trái tim Nghê Bội Bội lúc đó đã rung động, ngay từ lần đầu tiên bước vào khuôn viên trường, cô đã lao vào vòng x2oáy mang tên Trần Kính Nghi. Vào năm Trần Kính Nghi được nhận vào đại học thủ đô, em gái anh ta cũng thi đỗ trường trung học số 1 ở thành phố Thanh.
Khác với vẻ bề ngoài đẹp trai và hiền hòa của Trần Kính Nghi, ngoại hình của em gái anh ta chỉ có thể miễn cưỡng tính là trung bình.
Nghê Bội Bội gặp em gái Trần Kính Nghi lần đầu tiên ở trong vũ trường đó, cô gái ấy trần truồng nằm trong vũng máu. Nghê Bội Bội không định tỏ tình với Trần Kính Nghi.
Nghê Bội Bội biết Trần Kính Nghi sẽ không thích mình, trong số những cô gái từng tỏ tình với anh ta, rất nhiều người có xuất thân còn cao hơn nhà họ Trần, còn có một số là con nhà quan chức.
Vào ngày chuẩn bị cắt đứt tình yêu đơn phương kéo dài hai năm, Nghê Bội Bội đi đến vũ trường. Giọng nói quá quen thuộc, Nghê Bội Bội đang hơi say dừng lại, lén nhìn cảnh tượng trong phòng qua khe cửa.
Em gái của Trần Kính Nghi bị một thanh niên cởi trần làm nhục, cô bé kêu cứu một cách yếu ớt.
Trần Kính Nghi, người đang quỳ trong vũng máu của em gái, bị năm hoặc sáu thanh niên tay cầm gậy giẫm lên. Những ân nhân này kiểu gì cũng nhắc đến Trần Kính Nghi trước mặt con cái của họ, muốn bọn trẻ có một tấm gương tốt.
Sự xuất sắc của Trần Kính Nghi, ở thời điểm anh ta không biết đã khơi dậy sự căm ghét thầm kín của những đứa trẻ giàu có và quyền lực.
Bọn họ tạo thành một nhóm nhỏ, kìm nén sự tàn nhẫn muốn trừng trị Trần Kính Nghi. Du Khôn, một kẻ thù khiến cô chỉ ước gì có thể uống máu và ăn thịt đối phương.
Chính đối phương đã tự tay phá vỡ niềm tự hào của Trần Kính Nghi, gã đã in những vết bẩn mà cả đời cũng không thể xóa được lên viên ngọc thô này.
Trần Kính Nghĩ giãy giụa quá quyết liệt, sự kiên nhẫn của Du Khôn là có hạn.
Gã giật cây gậy từ người đàn ông bên cạnh.
“Bốp!”
Đầu của Trần Kính Nghi bị thương nặng, anh ta từ từ ngã xuống vũng máu.
Nhìn người trong lòng không biết còn sống hay đã chết, trái tim Nghê Bội Bội đau nhói, cô ước gì có thể lao vào ngăn cản.