Tần Nguyễn không muốn mặc váy cưới với c1ái bụng bầu, nghĩ đến khi A Diêu và An Kỳ được năm tháng, cái bụng của cô to một cách quá mức. Tần Nguyễn cúi đầu nhìn hai đứa bé trong ngực, thấy sắc mặt chúng hồng hào, trong đôi mắt đen láy lấp lánh vẻ nhanh nhẹn, làm gì có một chút sợ hãi nào.
Nhưng đúng là cô thấy hơi mệt thật, từ khách sạn Hoàng Đình đi ra, trên người dính toàn mùi máu, lúc này cô gật đầu đồng ý. Hoắc Chi cúi đầu, nói: “Đã sắp xếp người mời họ đến đó rồi ạ.”
Tần Nguyễn xoa xoa mi tâm, thầm nghĩ xem phải nói chuyện như thế nào với thầy Vệ về vấn đề của họ, chuyện mà nhà họ Phó muốn làm chỉ là mộng tưởng mà thôi. Luân hồi hết lần này đến lần khác, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn chưa bao giờ đến được với nh0au.
Cho dù tại nghìn năm trước, khi họ ngày đêm ở bên nhau với tình cảm sâu sắc nhất, cũng chưa bao giờ có một đám cưới để chứng kiến mối quan hệ của họ. Sắc mặt Tần Nguyễn cứng đờ, đôi môi anh đào đỏ mọng mím chặt, cô biết động tác vừa rồi của mình bị lộ tẩy.
Cô thu bàn tay đặt ở sau lưng về, nói qua quýt: “Không cần đâu, đừng để khách chờ sốt ruột, chúng ta đi thôi.” Cố ngăn cổ họng phun ra máu, sắc mặt Hoắc Vân Tiêu tốt hơn nhiều, nhưng trông anh vẫn yếu ớt tái nhợt.
Anh cầm lấy khăn tay, chậm rãi lau vết máu giữa các ngón tay, anh lạnh nhạt nói, giọng hơi trầm xuống: “Em muốn trời đất này và nhật nguyệt chứng giám, đàng hoàng cưới A Nguyễn. Chỉ có như vậy nhân duyên của em và cô ấy mới có thể đời đời kiếp kiếp không cắt đứt được, không có đám cưới thì em và cô ấy không được danh chính ngôn thuận, trời đất sẽ không công nhận nhân duyên của chúng em.” Nếu Tam gia đã có thái độ kiên quyết như thế, vậy thì tại sao không để cho anh đạt được điều mình muốn.
Trên thực tế, ở trong mắt Tần Nguyễn, có hôn lễ hay không cũng không có gì khác biệt. Gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười vui vẻ, anh đưa tay vuốt tóc cô và nhẹ giọng nói: “Em không cần lo lắng những chuyện tiếp theo đâu, cứ yên tâm chờ đợi làm cô dâu của anh là được.”
Nếu như ngàn năm trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp từ lâu rồi. Anh không còn thời gian để chờ đợi nữa.
Cho dù Tần Nguyễn đang mang thai, đám cưới của họ có thể tổ chức đơn2 giản, nhưng tuyệt đối không thể lùi lại. Vệ Lâm Thần đã trở về nhà họ Phó, hiện tại anh ta là Tam công tử nhà họ Phó, thân phận khác hoàn toàn so với trước kia.
Hai ngày trước anh ta có gọi điện thoại cho cô, nói là muốn đưa anh hai của anh ta đến nhà thăm cô. “Không được!”
Hoắc Vân Tiêu từ chối mà khô7ng cần suy nghĩ. Chờ đợi ngàn năm, mong đợi ngàn năm, bây giờ làm sao anh có thể buông tay được.
Thời gian không còn nhiều nữa, nếu không mau chóng xác định danh phận, thì Hoắc Vân Tiêu sợ sẽ xảy ra những sự cố bất ngờ khác. Nhưng Tần Nguyễn không từ chối để Vệ Lâm Thần đến thăm nhà, thời gian gặp mặt đã được ấn định vào ngày hôm nay.
Tần Nguyễn không ngờ bọn họ lại tới sớm như vậy. Mặc dù lần này Tần Nguyễn mang thai mộ2t đứa con, nhưng bụng bầu năm tháng cũng không hề nhỏ, đến lúc đó cô mặc váy cưới tổ chức hôn lễ chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của tất cả qua7n khách.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng xấu hổ đó, Tần Nguyễn không khỏi xấu hổ. Thời gian trôi nhanh, thoáng một cái nửa tháng đã trôi qua.
Bụng của Tần Nguyễn đã bắt đầu nổi lên, nhưng cô vốn đã gầy nên không dễ lộ bụng, người không biết còn tưởng rằng chỉ là do cô ăn nhiều. Lần này, trước khi sự tình hoàn thành, Hoắc Vân Tiêu tuyệt đối không cho phép Tần Nguyễn trốn tránh, anh nhất định phải xác định danh phận trước đã.
Tần Nguyễn bị sự chiếm hữu mãnh liệt trong mắt và vẻ kiên quyết trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu làm cho giật mình. Hoắc Dịch Dung mím chặt môi, màu máu đỏ đập vào mắt làm nhói cặp mắt của anh ta.
Thôi, anh ta chỉ có thể toàn tâm toàn ý đi sắp xếp đám cưới này cho em ba. Hoắc Chi vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của cô và nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân có muốn nghỉ ngơi một chút trước khi đi không ạ?”
Cô ta nhìn ra thần sắc của Tần Nguyễn mệt mỏi, cơ thể cũng không được ổn lắm. Tần Nguyễn biết ý đồ của bọn họ, đơn giản là hồn thể hiện tại của Phó Ngọc Hành không tồn tại lâu được và nhà họ Phó có lòng tham muốn hồi sinh anh ta.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, người cũng đã chết rồi, mà còn chết hơn mười năm, thân thể đã bị hủy hoại, muốn sống lại chỉ là suy nghĩ hão huyền mà thôi. Cho đến khi cuối cùng Tần Nguyễn cũng có được tự do, có thể thở dốc, thì tứ chi đã hoàn toàn không thuộc về cô nữa rồi.
Lơ đãng liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ, chân trời đã trở nên trắng xóa. Nói xong, bước chân của cô nhanh hơn một chút.
Có lẽ vì cô bước chân hơi lớn nên một giây sau, cơ thể truyền đến một cơn đau âm ỉ. Ngực bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, khuôn mặt hồng hào của Hoắc Vân Tiêu thoáng tái nhợt.
Anh cố kìm nén cơn ho trong cổ họng, sắc mặt cũng nghẹn đỏ cả lên, ngụm máu ngai ngái bị anh nuốt xuống, anh dùng nắm tay che ở môi, chậm rãi nói: “A Diêu và An Kỳ bị dọa sợ rồi, em đưa bọn trẻ lên lầu nghỉ ngơi trước đi, anh và anh hai cần bàn chút chuyện về đám cưới.” Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung ngồi dưới lầu không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn ba mẹ con lên lầu.
Sau khi bóng dáng Tần Nguyễn biến mất ở trên lầu một lúc, Hoắc Vân Tiêu cuối cùng không nhịn được nữa mà ho khan: “Khụ khụ khụ...” Tần Nguyễn uể oải dựa vào lưng ghế, nghe tin nhà họ Phó tới, cô hơi nhướng mày, nhưng trên mặt lại không có một chút kinh ngạc nào.
Cô dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lặp đi lặp lại, giọng nói thản nhiên: “Họ tới nhanh như vậy à, mời họ vào phòng tiếp khách đi.” Một lúc sau, cô ngồi thẳng người, chậm rãi đứng dậy và bước ra khỏi phòng ăn.
Tư thế đi đường của cô không vững, cô giơ tay đỡ lưng, thỉnh thoảng lại bóp mấy cái. Đây cũng là lý do vì sao Hoắc Vân Tiêu lại sốt ruột tổ chức hôn lễ như thế.
Một khi hai người họ vái trời đất, cho dù là cử hành nghi thức hôn lễ ở nhân gian, thì thần linh vạn giới cũng không cách nào cắt đứt được nhân duyên của bọn họ. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua Tam gia “vẽ” ở trên người mình, gần như là muốn khắc lại “bức tranh toàn cảnh sông núi” là sắc mặt Tần Nguyễn tối sầm lại.
Tuy rằng cô ngoan ngoãn nằm, không cần đáp lại bằng động tác khiêu chiến độ khó gì, nhưng cô không chịu nổi Tam gia muốn cô lâu như vậy, cho dù là chậm rãi, nhưng cũng quá lâu. Anh dùng tay che miệng, máu thấm qua kẽ tay trắng trẻo.
Hoắc Dịch Dung thấy vậy thì đứng dậy lao đến, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho anh: “Em xem sức khỏe em bây giờ đã như thế này rồi mà còn muốn giày vò như thế, em và Tần Nguyễn đã là vợ chồng rồi, con cũng có ba đứa con, hôn lễ chẳng qua chỉ là nghi thức thôi, cần gì phải cố làm như thế.” Đúng là cô đã bị ăn cả đêm.
Tần Nguyễn thậm chí còn không có thời gian nổi giận với Tam gia, mà mệt mỏi nhắm mắt lại, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Sau khi cô tỉnh dậy, thủ phạm đã không còn ở trong phòng, cô hỏi những người hầu mới biết được Tam gia đã đi ra ngoài cùng Hoắc Dịch Dung từ sáng sớm.