Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1139: Trừ khi bắc thái đế quân của phong đô tự mình tái tạo cơ thể cho anh ta



Tần Nguyễn chưa bao giờ thấy Tam gia nhẫn nại như thế, không vội đi đến đích mà lật qua lật lại con cá ướp muối là cô, nuốt sống vàko trong bụng.

Quá độc ác! Có một số việc cô không làm được nên không muốn cho đối phương hy vọng, tốt nhất là nên mau chóng vứt bỏ những suy nghĩ viển vông kia đi.

Vệ Lâm Thần nắm chặt cánh tay của Phó Ngọc Hành, khẽ lắc đầu, anh ta kiên định nói: “Tôi không hy vọng hồn phách của anh hai bị tan biến, nếu có thể, cho dù là luân hồi chuyển kiếp cũng tốt hơn là vĩnh viễn biến mất trong thế gian này.”
Vào giây phút này, sống hay chết đối với anh ta mà nói cũng không bằng sự lo lắng của em trai dành cho anh ta.

Phó Ngọc Hành vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Vệ Lâm Thần, anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Cẩn à, anh có thể sống đến bây giờ đã là được ông trời ưu ái rồi, mọi chuyện không thể cưỡng cầu được.”
Thấy Tần Nguyễn đứng im tại chỗ không chuyển động, sắc mặt cũng thay đổi liêan tục nên Hoắc Chi phải đè thấp giọng xuống hỏi thăm.

Tần Nguyễn cắn răng nói: “Tôi khỏe lắm!”
Vệ Lâm Thần không hề nghe lọt tai, hai mắt anh ta nhìn Tần Nguyễn chăm chú, hy vọng đối phương có thể giúp mình đạt được ước muốn.

Trong đôi mắt sáng như sao của anh ta như có một lớp sương mờ, trông vừa mong manh vừa buồn bã.
Khi hai người đến phòng tiếp khách, Vệ Lâm Thần đang lo lắng bất an ngồi trên chiếc ghế trong phòng, Phó Ngọc Hành ngồi ở bên cạnh, trên người anh ta mặc bộ áo đạo sĩ màu xanh, tỏ vẻ thờ ơ, phía sau họ là hai vệ sĩ mặc vest đen.

Thấy Tần Nguyễn được đỡ tới, hai anh em nhà họ Phó lập tức đứng lên.
Trên gương mặt nhã nhặn của anh ta hiện lên một tia hy vọng xa vời.

Như người chết đuối lênh đênh trên mặt nước, bắt được khúc gỗ trôi cứu mạng vậy.
Dù thế nào thì Tần Nguyễn ít nhiều đã giao tranh với tộc Pháp Sư mấy lần, cũng biết tộc Pháp Sư dùng bí thuật khống chế con rối, những con rối bị bọn họ khống chế, cứ đến thời gian nhất định đều phải uống thuốc.

Phó Ngọc Hành ở trước mặt cô đây, chính là một người bị tộc Pháp Sư khống chế.
Dưới ánh mắt lo lắng bất an của Vệ Lâm Thần, cùng ánh mắt lạnh nhạt của Phó Ngọc Hành, Tần Nguyễn khẽ thở dài.

Tiếng thở dài này của cô nghe rất rõ trong căn phòng tiếp khách yên tĩnh.
“Hoắc phu nhân.”

“Hoắc phu nhân.”
Tần Nguyễn khẽ cau mày, ngón tay cô gõ nhẹ lên mép chén trà, khiến nó phát ra âm thanh lanh lảnh.

Cô đón lấy ánh mắt chăm chú của Vệ Lâm Thần và lên tiếng hỏi: “Anh muốn cho anh hai của mình sống mãi mãi?”
Vệ Lâm Thần không nhìn tách trà trước mặt, ánh mắt của anh ta dán chặt vào Tần Nguyễn, anh ta nói, giọng khàn khàn lộ ra một chút tuyệt vọng: “Thật sự không có cách nào ư?”

Anh ta cũng là thuật sĩ của giới Huyền học, tất nhiên biết hồn phách của anh hai mình chẳng mấy chốc sẽ tan biến, lúc này mới tìm đến Tần Nguyễn xin giúp đỡ.
Vừa đúng lúc này, người hầu bưng trà đi tới.

Hoắc Chi bước lên, để cốc nước trong khay ở trước mặt Tần Nguyễn.
Ác đến mức độ bây giờ mà thấy Tam gia ở trước mặt, chắc cô phải nhào lên cào anh hai cáic mất.

“Phu nhân, cô không sao chứ ạ?”
Đến ngay cả cái lưng căng cứng cũng thả lỏng hơn một chút, anh ta thoải mái dựa vào lưng ghế, ánh mắt ôn hòa nhìn Tần Nguyễn và nói ngay vào vấn đề: “Tần Nguyễn, hôm nay tôi và anh hai tự nhiên tới thăm thế này, chắc hẳn cô cũng biết ý đồ của tôi.”

Ánh mắt lành lạnh của Tần Nguyễn đánh giá Phó Ngọc Hành ngồi bên cạnh anh ta, thầm nghĩ mệnh của thằng cha này tốt thật.
“Hoắc phu nhân...”

“Thầy Vệ vẫn nên gọi tôi là Tần Nguyễn đi, gọi Hoắc phu nhân nghe hơi xa cách quá.”
Cổ họng Tần Nguyễn khô khốc, khi ánh sáng hy vọng xa vời trong mắt Vệ Lâm Thần chậm rãi biến mất, cô từ từ gật đầu: “Tôi có thể giải quyết.”

Đối với cô mà nói, chặt đứt mối quan hệ giữa Phó Ngọc Hành và tộc Pháp Sư chẳng qua chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng muốn hồi sinh đối phương thì cô thật sự không thể làm được.
Cô gạt đi những ký ức khiến cô cực kỳ xấu hổ ở trong đầu và nhấc chân đi ra ngoài.

Lần này, tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều.
Người hầu thì đặt bộ ấm trà lên bàn và đích thân đưa hai chén trà cho anh em nhà họ Phó.

Sau khi làm xong những việc này, người hầu đi ra cũng lặng lẽ như khi đến.
Có lẽ anh ta không đủ thực lực, hơn nữa cũng biết vận mệnh của anh hai hiện giờ nhiều thăng trầm, sớm muộn gì hồn phách cũng sẽ tan biến.

Tất cả những gì anh ta mong muốn chỉ là để anh hai mình được sống.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Nguyễn thì có vẻ mọi chuyện cũng không phát triển theo trạng thái lý tưởng mà anh ta muốn.

Tần Nguyễn miết miệng của tách trà, đôi mắt cô hơi rũ xuống, nhìn chăm chú vào cốc nước thủy tinh trong suốt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: “Thầy Vệ, tôi nói thật, không thể hồi sinh được Nhị công tử đâu. Bàn tay anh ta đã dính quá nhiều mạng người, hiện giờ tuy đã rời khỏi tộc Pháp Sư, nhưng anh ta vẫn bị chúng khống chế. Cho dù anh ta được kế thừa sức mạnh của Pháp tổ Đế Giang, thì tối đa cũng chỉ tồn tại ở trên đời này được 5 năm mà thôi.”
Cho dù được thừa kế sức mạnh của Đế Giang thì chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.

Bị tộc Pháp Sư luyện chế thành con rối, trên người lại gánh vác vô số mạng người thì đã không còn khả năng được vào luân hồi, trừ khi là người có công đức, lại gặp được kỳ ngộ thì mới có thể chuyển thế.
Mặt Vệ Lâm Thần khẽ biến sắc, sự chờ mong trong mắt biến thành lo lắng.

Gương mặt của Phó Ngọc Hành nhìn có vẻ thản nhiên, nhưng cũng vì tiếng thở dài của Tần Nguyễn mà trên người anh ta tản ra cảm xúc u ám, điều này cho thấy anh ta cũng không thong dong và bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cả hai anh em đồng thời lên tiếng chào hỏi.

Dưới sự hỗ trợ của Hoắc Chi, Tần Nguyễn ngồi xuống vị trí đối diện bọn họ, cô ngước mắt nhìn về phía Vệ Lâm Thần trông có vẻ câu nệ, cô cười khẽ và nói bằng giọng điệu thân thiện: “Thầy Vệ ngồi đi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy đâu.”
Vệ Lâm Thần vừa lên tiếng đã bị Tần Nguyễn cắt ngang.

Anh ta thoáng sửng sốt một lúc, trên khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn của anh ta nở một nụ cười, thần sắc Vệ Lâm Thần có vẻ thoải mái và vui mừng.
Trên người anh ta gánh vác nhiều sinh mạng như vậy, ngay từ lần đầu tiên ra tay giết người, thì anh ta đã biết sau này mình sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào rồi.

Chung quy lại thì, được đoàn tụ với người nhà và ở bên họ trong suốt quãng đời còn lại, vẫn là hy vọng xa vời đối với anh ta.
Chết hơn mười năm rồi, dựa vào sự ưu ái của Thánh nữ tộc Pháp Sư mà sống chui nhủi ở trần gian, thậm chí còn ngoài ý muốn nhận được truyền thừa của Pháp tổ Đế Giang.

Chỉ tiếc, chung quy lại vẫn là quỷ, thậm chí còn là lệ quỷ được luyện chế thành con rối, trên người gánh vác vô số mạng người.
Hai mắt Vệ Lâm Thần hơi mở to, trong mắt anh ta như tỏa ra ánh sáng, anh ta run giọng hỏi: “Vậy nếu anh hai tôi đã giải trừ được ràng buộc với tộc Pháp Sư, thì có phải anh ấy không cần phải chết không?”

Tâm tình của anh ta quá kích động, Phó Ngọc Hành cảm nhận được cánh tay đang cầm lấy tay mình run rẩy mãnh liệt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.