Trên thực tế, ngay khi bước chân ra khỏi cổng trường, bọn họ đã có thể ra tay xử lý hai trưởng lão tộc Pháp Sư ở mcột nơi vắng vẻ, nhưng hai thiếu gia lại có hứng thú với Thánh nữ mà các trưởng lão đã nhắc tới. Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn tiến đến, ngồi ở phía đối diện ba người, anh không tiếp lời mà bình tĩnh hỏi: “Sao anh hai lại tới đây?”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi trên đùi Hoắc Dịch Dung, cúi đầu không dám nhìn mặt cha. Giọng điệu của anh ta tràn ngập sự châm chọc và khinh thường khó tả: “Hừ! Ai mà biết được, chắc chắn là những kẻ không sạch sẽ, anh thấy bọn họ sợ hãi nên lúc này mới thanh lý, trước đó anh làm ra chuyện lớn như vậy ở khu tây mà không thấy bọn họ có hành động gì.”
Hoắc Vân Tiêu im lặng một lúc lâu, khóe mắt liếc nhìn ba mẹ con Tần Nguyễn đang ngồi bên cạnh, giọng điệu hờ hững: “Chuyện này em đã biết, tạm thời đừng để ý đến họ, hai tháng nữa là đám cưới của em và Nguyễn Nguyễn, anh bảo người phía dưới bắt đầu chuẩn bị đi.” Hoắc An Kỳ cũng phát hiện bóng dáng của cha và mẹ, nó vô cùng lo lắng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, có vẻ như không biết phải làm thế nào.
Hoắc Dịch Dung dường như không nhìn thấy sự chột dạ của hai đứa, cánh tay ôm bọn nhỏ hơi siết chặt lại, anh ta thì thầm: “Không có việc gì đâu, đừng lo.” Hoắc Dịch Dung thương hai đứa nhỏ, sờ đầu của chúng rồi chậm rãi nói: “Anh nhớ hai thằng nhóc này nên đến thăm.”
Vừa nói, Hoắc Dịch Dung vừa cúi đầu hôn lên mặt hai đứa cháu ở hai bên trái phải, anh ta không hề che giấu tình yêu dành cho hai đứa. Khách sạn Hoàng Đình, trong chiếc xe ô tô sang trọng màu đen đỗ ở cửa, Hoắc Vân Tiêu ôm lấy Tần Nguyễn và thì thầm bên tai cô, những lời anh nói đều là an ủi để Tần Nguyễn yên tâm, chắc chắn sẽ tìm được con.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Hoắc Vân Tiêu vang lên. Hoắc Vân Tiêu cụp mắt nhìn Tần Nguyễn đang nằm trong lòng, thấy sắc mặt cô thả lỏng, anh ra vẻ uy nghiêm nói vào điện thoại: “Đưa hai tên nhóc thối đó về nhà, chờ tôi về sẽ xử lý.”
“Vâng!” Chử Tử Phượng nhân cơ hội đưa hai đứa trẻ đến trước mặt ám vệ nhà họ Hoắc đang tới đây tìm kiếm, sau đó gã dẫn những âm binh phía sau rút lui.
Toàn bộ chỉ mất hơn hai mươi phút. Đối mặt với ánh sáng phức tạp trong mắt Hoắc Chi, thân thể Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ căng thẳng.
Cha tức giận, cha sẽ không đánh bọn họ thật chứ? Hoắc Dịch Dung đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ vẻ hiểu rõ, thở dài nói: “Thời gian trôi nhanh quá.”
Đám cưới đã được ấn định từ năm trước, là vào tháng tám mùa hè năm nay. Hoắc Diêu tiếp lời, giọng điệu rất chân thành: “Lúc đó bọn con đang trong giờ ra chơi, hai người đó có sát khí rất mạnh, bọn con sợ sát khí của họ sẽ truyền cho các bạn học xung quanh, cho nên con và em mới rời đi với họ.”
Hai đứa đúng là anh em sinh đôi, Hoắc Diêu vừa lên tiếng thì Hoắc An Kỳ lập tức hiểu ngay. Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh hỏi: “Là người của tộc Pháp Sư à?”
Hoắc Dịch Dung không thèm để ý hình tượng mà dựa vào ghế sô pha, anh ta giống như một con hổ già không răng nanh, toàn thân toát ra khí chất lười biếng. Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn vừa trở về, lập tức đi tìm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Còn chưa vào nhà, bọn họ đã nghe thấy tiếng cười ở bên trong, là tiếng của hai thằng nhãi con. Sau khi cúp máy, Hoắc Chi do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại báo với Hoắc Nhị gia.
Trong nhà chỉ có vị này cưng chiều hai cậu chủ nhỏ nhất, hy vọng anh ta có thể giúp hai đứa nhỏ tránh một trận đòn. Đi vào phòng khách rộng lớn, hai người nhìn thấy Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, mỗi đứa ngồi một bên đùi Hoắc Dịch Dung, không biết ba người đang nói chuyện gì mà cười liên tục.
Hoắc Diêu nhìn thấy hai bóng người đi vào phòng khách, thằng bé thu lại nụ cười, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Hoắc An Kỳ: “Con cam đoan không có lần sau.”
Hai đứa trẻ đồng thời hứa hẹn. Không biết hai hoàng tử nhỏ có phải chịu đau đớn da thịt hay không.
Nếu có phu nhân ở đây còn dễ nói, nhưng nhỡ đâu… Như vậy chẳng phải hai vị thiếu gia mỏng manh sẽ phải chịu một trận giày vò sao. Có lẽ giọng điệu dịu dàng của Tần Nguyễn khiến hai hoàng tử nhỏ có lòng tin, hai đứa ngẩng đầu tha thiết nhìn Tần Nguyễn, sau đó đồng thời lắc đầu.
Trong đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn hiện lên một tia sáng mờ, ánh mắt dò xét cơ thể hai đứa con trai. Rất tốt.” Tần Nguyễn khẽ gật đầu: “Các con làm rất tốt khi biết không nên liên lụy người vô tội, nhưng lần sau không được không nói tiếng nào mà đã đi cùng người xấu, bọn con có biết mẹ và ba lo lắng đến mức nào khi biết các con xảy ra chuyện không?”
Hoắc Diêu: “Biết ạ, bọn con sai rồi.” …
Nhà họ Hoắc. Thời gian cũng được khống chế rất chính xác.
Đã nói sẽ tìm được con trong nửa tiếng, thì đúng là xong trong nửa tiếng thật. Chỉ cần qua cửa của mẹ, vậy thì cha sẽ không trách tội bọn chúng nữa.
Nếu lúc này không nhanh chóng giải thích, vậy chờ đợi hai đứa chính là gia pháp. Lời nói của Hoắc Dịch Dung không khiến Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ yên tâm, ngược lại càng khiến bọn nó sợ hãi hơn.
Hai đứa nhìn thấy sự tức giận trên người cha và khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm nghị của mẹ. Nhìn thấy người gọi là Hoắc Chi, anh khẽ nhếch môi, ghé sát vào tai Tần Nguyễn rồi nhẹ nhàng nói: “Tìm được A Diêu và An Kỳ rồi.”
Giọng điệu rất chắc chắn. Đôi mắt đen của Hoắc An Kỳ khẽ chớp, dường như hiểu ra điều gì đó.
Đầu ngón tay của thằng bé bóp chặt lấy nhau, nó trả lời rành mạch: “Con không sợ, con và anh không sợ hai kẻ xấu đó, bọn con không giải quyết ở trường học là vì sợ bọn chúng làm hại người vô tội.” Tên người gọi trên màn hình điện thoại đập vào mắt Tần Nguyễn, cô vươn tay nhận cuộc gọi và bật loa ngoài.
Giọng nói cung kính của Hoắc Chi vang lên trong điện thoại: “Chủ nhân, đã tìm được hai thiếu gia ở ngoại ô phía tây, bọn họ đều không sao cả.” Hoắc Chi ngồi trên xe, nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ngồi ở ghế sau, trong lòng cảm thấy đồng tình với hai đứa.
Nghe giọng điệu của chủ nhân thì biết anh đang tức giận. Hoắc Dịch Dung giao đứa trẻ cho Tần Nguyễn, bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Có lẽ do trà quá đắng, Hoắc Dịch Dung bất mãn cau mày, ghét bỏ đặt chén trà xuống bàn rồi nói với giọng điệu quái gở: “Hai ngày nay các gia tộc khác có động tĩnh rất lớn, hôm nay nhà họ Hoắc tìm kiếm A Diêu và An Kỳ ở khắp nơi trong thành phố. Nhà họ Lục, nhà họ Cố và sáu thế gia đều xử lý một đám người, ngay cả nhà họ Long cũng dọn dẹp vài tên.” Hoắc Dịch Dung dường như không nhìn thấy vẻ mặt không vui của hai vợ chồng, anh ta cười nói: “Em ba và em dâu về rồi, hai đứa ra ngoài lâu nhỉ.”
Chủ động tấn công và giành lấy vị trí đầu, không hổ là Hoắc Nhị gia. Quay đi quay lại cuối cùng thành lãng phí athời gian.
Chưa nói đến việc hai thiếu gia bị Tam gia trách tội, e rằng ngay cả Chử Tử Phượng và những âm binh phía sau cũng sẽ bị giận chó đánh mèo. Hoắc Vân Tiêu từ đầu đến cuối không hề lên tiếng trách mắng hai đứa, anh cũng giống Tần Nguyễn, sau khi kiểm tra hai đứa nhỏ không bị thương thì yên tâm.
Thấy hai vợ chồng lần này sẽ không truy cứu vụ mất tích của hai đứa trẻ, Hoắc Dịch Dung nói về động thái của các thế lực khác nhau do hành động của nhà họ Hoắc gây ra. Chử Tử Phượng khẽ thở phào.
Chuyện tiếp theo dễ dàng hơn nhiều, nhà họ Hoắc ra lệnh phong tỏa toàn bộ thành phố để tìm kiếm hai vị hoàng tử nhỏ, ám vệ nhà họ Hoắc lần theo video giám sát để tìm đến khu rừng cây ở ngoại ô. Hoắc Dịch Dung rõ ràng muốn đứng ra làm chỗ dựa cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn muốn giả vờ mù cũng khó.
Tần Nguyễn lo lắng nhìn hai đứa con trai, dịu dàng hỏi: “A Diêu, An Kỳ, các con có bị thương không?” Bây giờ đã là tháng sáu, còn hai tháng nữa sẽ đến đám cưới.