Nói xong, anh ta quay đầu thấp giọng nói với hai người đứng phía sau: “Hạ lệnh, phong tỏa toàn bộ cửa ra vào của khu ctây, hôm nay chúng ta chơi trò mèo vờn chuột.”
Hoắc Xuyên và Lâm Hạo nghe vậy thì lập tức cúi đầu kêu dạ, bọn họ daẫn theo ám vệ nhanh chóng rời đi.
Tưởng Lục gia nghe những lời Hoắc Nhị gia nói mà sắc mặt thay đổi. Nhìn vào số lượng thành viên của giới Huyền học có mặt ngày hôm nay, có thể thấy tộc Pháp Sư có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với giới Huyền học.
Vệ Tây Thi vừa mới đi được hai bước thì điện thoại trong túi quần đổ chuông.
Anh ta lấy điện thoại ra xem tên người gọi và không khỏi nghiêm túc nhíu mày. Lục Lục đi phía sau nghển cổ lên, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một chữ Phó thì đã thấy Vệ Tây Thi nhấn nút từ chối trả lời.
Mấy giây sau, chuông điện thoại lại reo.
Lần này, Vệ Tây Thi cầm di động đi cách xa Lục Lục, anh ta cau mày nghe điện thoại, giọng khá hung dữ: “Có chuyện gì?!” Cảnh tượng đó nhất định sẽ rất hoành tráng, rất kích thích.
Phải biết rằng từ khi bước chân vào cái giới này, thì đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy tụ tập.
Cơ hội hiếm có như vậy, bảo cậu ta phải rời xa khỏi nơi tập trung của các nhân vật lớn, chắc chắn trong lòng cậu ta sẽ không vui. “Xin cảm ơn Nhị gia!”
Tưởng Lục gia thở phào, ông ta quay người đi về phía thuộc hạ của mình.
Ông ta muốn các thuộc hạ đi truyền đạt lệnh giới nghiêm càng nhanh càng tốt. “Ngọc Hành đang ở nhà, em trở về đi.”
Giọng nói quen thuộc kia rõ ràng là của Đại công tử nhà họ Phó – Phó Dận Như.
Vệ Tây Thi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại như nặng nghìn cân trong tay, chiếc điện thoại từ từ trượt khỏi lòng bàn tay anh ta và rơi xuống đất. Cậu thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: “Ông chủ, chúng ta không đi qua nghe thử xem sao?”
Vệ Tây Thi trông có vẻ trưởng thành nhưng thực chất bên trong lại có một phần ngây thơ, hơi nhướng mi lên, hờ hững liếc nhìn Lục Lục: “Hôm nay có nhiều cao thủ như vậy, chúng ta chỉ đến xem một chút thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?”
Anh ta bước ra khỏi bóng tối, để lộ bộ trang phục sinh viên đại học giả bộ nai tơ. Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào vừa xinh đẹp mà thực lực lại còn mạnh như thế.
Vệ Tây Thi nhìn thấy Vu Phạm chen chúc trong đám người, bèn nhấc chân lên đi đến chỗ đối phương, định hỏi một số tin tức.
Sở dĩ hôm nay anh ta mang theo Lục Lục đến khu tây, là bởi vì anh ta biết được hành động của nhà họ Hoắc ở trong nhóm chat trên WeChat, đồng thời cũng biết trong khoảng thời gian này Vu Phạm đang giúp Tần Nguyễn làm việc. Sớm muộn gì tộc Pháp Sư và bọn họ cũng sẽ xảy ra đối đầu, những người hiện giờ xuất hiện ở khu tây và đang cho thấy lập trường của mình, thì ở phía sau bọn họ đều được người thông minh chỉ điểm.
Hoắc Dịch Dung đi đến trước mặt Linh Hư Tử, anh ta khẽ gật đầu với trưởng môn của môn phái Ngọc Tinh và sư trụ trì chùa Nam Ẩn, anh ta nhếch khóe môi trái lên và cười bảo: “Hôm nay tôi mời mọi người tới đây là để xử lý một chút việc nhỏ, nhưng đột nhiên tôi phát hiện sự tình càng ngày càng phức tạp, sợ là muốn mọi người phải vất vả nhiều hơn.”
Trên mặt Linh Hư Tử nở một nụ cười hiền hòa: “Nhị gia có việc gì cứ nói ra, các đệ tử của môn phái Linh Sơn tôi luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.” Sở dĩ hôm nay bọn họ xuất hiện ở đây, phần lớn là vì Tần Nguyễn, cũng có một phần là vì quy phục nhà họ Hoắc, họ muốn dùng chuyện này để tỏ rõ lập trường của mình.
Tộc Pháp Sư sống ẩn dật nhiều năm nay, giờ lại xuất hiện trở lại, khiến nước ở thủ đô đục ngầu.
Các thành viên của tộc Pháp Sư vừa đến đã nhằm ngay vào nhà họ Hoắc, với tham vọng của bọn họ, khó có thể đảm bảo rằng tương lai sẽ không lan gần đến giới Huyền học. Gia tộc họ Hoắc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, bọn họ kiểm soát Nội Các và nắm trong tay yết hầu của tất cả các thế gia.
Gia tộc này có năng lực lãnh đạo làm cho người ta tin tưởng, sùng bái và kính phục.
Một khi nhà họ Hoắc ngã xuống, những gia tộc khác chưa chắc đã có thể ổn định được cục diện như hiện nay. Hoắc Dịch Dung không thể hài lòng hơn với thái độ của ba người, nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều cần phải có người đi đầu.
Anh ta tỏ vẻ sầu lo, chau mày, trông thần sắc vô cùng khổ não.
Dưới ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, anh ta bi thương, thống thiết nói: “Việc chúng ta phải làm tối nay rất đơn giản, truy bắt hung thủ đã làm em họ tôi bị thương nặng đang lẩn trốn ở khu tây này.” Thành viên cầm đầu của nhóm ma cà rồng phớt lờ các thuật sĩ của giới Huyền học ở xung quanh, họ dùng tiếng mẹ đẻ tiêu chuẩn nói: “Chúng tôi tuân theo mệnh lệnh của Vua, đến và nghe theo sự điều khiển của nhà họ Hoắc.”
Donald Lathambo đã cử họ đến để hoàn toàn phối hợp hành động với nhà họ Hoắc.
Trong một trăm năm tới, tất cả bọn họ sẽ ở lại vùng đất phương Đông cổ xưa này. Như nhìn ra được tính toán nhỏ của Lục Lục, Vệ Tây Thi giơ hai tay lên qua đầu, thoải mái duỗi lưng một cái.
Giọng nói ôn hòa của anh ta có chút buông lỏng, anh ta chậm rãi nói: “Những người này xuất chiêu không có gì để xem, nếu muốn xem cảnh tượng hoành tráng thì phải xem Tần Nguyễn ra tay kìa, đó mới gọi là sự hưởng thụ của thị giác.”
Lục Lục thầm nghĩ năng lực của Tần Nguyễn cao hơn ông chủ nhà mình, mà khả năng khống chế quỷ của cô cũng siêu cao. Anh ta ghét cái tên này!
Đầu dây bên kia dừng lại một lát rồi chậm rãi lên tiếng: “Ngọc Hành trở về.”
Hai mắt Vệ Tây Thi trừng to, môi mím chặt rồi mở ra, anh ta nói bằng giọng run rẩy: “Không thể nào! Năm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy hắn chết.” Nhị gia muốn đại khai sát giới?!
Ông ta nhìn về phía đám người mặc áo đạo sĩ, áo choàng và đám Huyền thuật sư trên người tỏa ra khí tràng mạnh mẽ mà trái tim không khỏi run rẩy.
Cái gì mà mèo vờn chuột, rõ ràng là Nhị gia muốn tiến hành một trận chém giết đơn phương. Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung bỗng nhiên thay đổi, hơi trầm xuống: “Chắc mọi người còn chưa biết em họ của tôi, tên đầy đủ của em ấy là Kiều Hi Doyle, là người thừa kế của gia tộc Doyle. Nhà Doyle có mối quan hệ chặt chẽ với các quý tộc ở Ý, gia tộc này nổi tiếng thế giới về sự liều lĩnh và bốc đồng. Một khi tin tức về chuyện cậu chủ của họ xảy ra chuyện bị lan truyền ra, tôi tin rằng mọi người hẳn là hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.”
Công Tôn Nghị cùng người nhà đi tới, nghe Hoắc Dịch Dung nói như vậy thì không khỏi cười bảo: “Xem Nhị gia nói kìa, cậu chủ của gia tộc Doyle xảy ra chuyện ở địa bàn của chúng ta, nếu việc này mà truyền ra ngoài thì là đánh vào mặt chúng tôi rồi. Cậu có việc gì cứ nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không tìm ra được hung thủ à, mặc kệ kẻ kia trốn ở nơi nào, dù có phải đào sâu ba tấc đất chúng tôi cũng có thể đào ra được!”
Các thành viên của gia tộc ma cà rồng Lathambo cúi người về phía Hoắc Dịch Dung, tay phải của họ đặt trên vai trái, động tác rất có trật tự. Hoắc Dịch Dung đi về phía Linh Hư Tử, chỗ nào anh ta đi qua, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện và nhìn chằm chằm vào anh ta, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Ở thủ đô này, có bất cứ chuyện gì xảy ra dù là nhỏ nhất, thì những người thạo tin đều có thể biết sớm nội tình.
Giới Huyền học gắn bó chặt chẽ với các gia đình quý tộc và họ nhận thấy rằng hướng gió ở thủ đô đã thay đổi từ lâu. Trong khoảng thời gian này, lòng người ở khu tây vốn đã bàng hoàng hoảng sợ, phần lớn những người định cư ở đây đều là người bình thường.
Một khi nhà họ Hoắc ra tay, chắc chắn sẽ gây ra thương vong cho những người vô tội.
Hoắc Dịch Dung không biết sự lo lắng của Tưởng Lục gia, nhưng cũng biết tai họa này sẽ ảnh hưởng đến người bình thường. Trong một góc tối, một thanh niên tướng mạo nhã nhặn, dáng người gầy gò toát ra hơi thở tri thức, đang đứng dựa vào bức tường dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ.
Anh ta có khí chất tao nhã thoát tục, như thể trong mắt anh ta mọi thứ trên thế gian này đều được đối xử bình đẳng như nhau, không có sự khác biệt.
Lúc người khác đang thảo luận về kế hoạch, anh ta che miệng và ngáp một cách uể oải. Anh ta ra lệnh cho Tưởng Lục gia: “Ông đi thông báo cho mọi người biết, tối nay tất cả những người đang sống ở khu tây dừng mọi hoạt động, bảo họ ở yên trong nhà.”
Tưởng Lục gia khổ sở nói: “Nhị gia, ở khu tây này có rất nhiều người vô gia cư ạ.”
Hoắc Dịch Dung khẽ cau mày, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ hạ lệnh cho bọn họ không động đến dân thường.” Thầy Vệ không còn mặc vest và đi giày da nữa, trên người anh ta có thêm chút sức sống tuổi trẻ, không thể nhìn ra được một chút nào khí chất trầm tĩnh ngày thường.
Trợ lý Lục Lục nghe vậy thì trợn to mắt, không vui than thở: “Vậy chúng ta đi chuyến này chẳng phải là ra về tay không à, anh nói đưa tôi đi xem cảnh tượng hoành tráng, chẳng qua là đổi sang chỗ khác để ướp cá muối mà thôi!”
Vệ Tây Thi cười lạnh: “Cậu đi, tôi sẽ không trả tiền lương cho cậu à?” Lục Lục bĩu môi, không có cách nào phản bác.
Bởi vì chỉ cần cậu ta ra ngoài hành động, là người này đều sẽ trả lương cho cậu ta.
Nhưng cậu ta cũng muốn tham gia vào cuộc vui và muốn xem những cây đa cây đề của giới Huyền học ở đây hành động. Một tháng vừa rồi, số lần anh ta nhìn thấy Tần Nguyễn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một phu nhân danh môn vọng tộc như cô mà sao ngày nào cũng bận rộn cái gì không biết.
Nếu như không phải hôm nay Vu Phạm chat trên nhóm, thì anh ta thật sự không biết Tần Nguyễn bận rộn như vậy, cũng bắt đầu có liên quan đến đám người của tộc Pháp Sư. Tần Nguyễn đã hồi sinh Nữ vương Marina, đạt được sự trung thành của toàn bộ gia tộc quỷ hút máu Lathambo và thời hạn là một trăm năm.
Hoắc Dịch Dung cong môi cười, lễ phép gật đầu: “Xin cảm ơn.”
Các thành viên của các môn phái khác lần lượt tụ tập lại, thảo luận về hành động đêm nay. Ánh mắt anh ta dán chặt vào chiếc điện thoại di động dưới chân, trên mặt là biểu cảm không thể tin được, đau đớn, tự trách, tuyệt vọng và có một tia sợ hãi.
Vu Phạm cũng nhìn thấy Vệ Tây Thi.
Vừa rồi còn nhìn thấy người này đi về phía cô ấy, mới ngẩng đầu lên một cái là đã thấy anh ta thất thần nhìn chằm chằm xuống đất rồi.