Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1107: Vị gia kia của nhà họ hoắc mỉm cười, mỗi người khó biết sống hay chết



Sau khi Tần Nguyễn rời đi, Hoắc Vân Tiêu đá chiếc ghế sô pha, hơi thở không vui tỏa ra từ người anh.

Biểu cảm tứkc giận của Hoắc Vân Tiêu đã phá hỏng khuôn mặt vốn nên hiền lành nho nhã, khuôn mặt vẫn đẹp trai của anh có một chút khcát máu và đáng sợ. Hoắc Dịch Dung hơi nhướng mày khi nghe điều này, anh ta không ngờ Tần Nguyễn lại có sức kêu gọi như vậy.

Hoắc Dịch Dung nhìn dòng xe dài vô tận trên đường, thấy các thành viên ma cà rồng của gia tộc Lathambo, bọn họ có thân hình cao lớn, tóc vàng, tóc đỏ và màu mắt khác với người phương Đông.
Đột nhiên, đôi môi mỏng của anh ta cong lên thánh một nụ cười tà ác, Hoắc Dịch Dung bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Mặc dù Hoắc Dịch Dung là người bình thường, không có bất kỳ kỹ năng Huyền học nào, nhưng anh ta lại có một trái tim rất linh hoạt và thù dai.
Những người này ít nhất cũng có bốn, năm mươi người, không ngờ trước khi Donald rời đi, hắn ta vẫn còn để thành viên gia tộc ở lại trong nước.

Hoắc Dịch Dung lại nhìn Linh Hư Tử đang nói chuyện với trụ trì chùa Nam Ẩn và chưởng môn của môn phái Ngọc Tinh, anh ta thấy thành viên của ba nhà này cũng phải lên đến hơn trăm người.
“Khục khục…”

Vừa ra lệnh xong, Hoắc Vân Tiêu lấy tay che miệng, thấp giọng ho khan.
Hoắc Vân Tiêu vươn tay đẩy Hoắc Khương ra, ho khan vài tiếng, một câu nói khàn khàn vang lên từ cổ họng: “Không cần để ý đến tôi! Đi điều tra, tìm cách đưa Huyền Thanh về đây cho tôi!”

Năm đó, lúc Hoắc Vân Tiêu bảo Hoắc Khương giúp đỡ Tưởng Lục gia, anh biết đối phương làm thế là vì một cô gái.
Khu tây.

Đoàn xe nhà họ Hoắc giống như một con rồng dài tràn vào khu tây, đi trên những con đường chật hẹp đầy rác thải rồi tiến thẳng đến hộp đêm của Tưởng Lục gia.
Hoắc Dịch Dung liếc nhìn Tưởng Lục gia, hời hợt hỏi: “Người đâu?”

Giọng nói bình tĩnh, hoàn toàn không có sự tức giận như lúc mới tới đây.
Tưởng Lục gia đứng ở cửa hộp đêm, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dung, ông ta bỗng nhớ đến một câu, khi các chủ nhân của nhà họ Hoắc mỉm cười, sự sống và cái chết của mọi người sẽ không thể xác định được.

Trong lòng Tưởng Lục gia run lên, ông ta đột nhiên có linh cảm xấu.
Tưởng Lục gia thấy hơi nhức đầu, trái tim vốn đang thấp thỏm lo âu càng thêm sợ hãi.

Đám người đang quỳ trong sảnh lớn của hộp đêm đến từ khắp nơi trên thế giới, số lượng ít nhất cũng phải gần trăm người.
Thuộc hạ từ bên ngoài vội vàng chạy vào, báo cáo với tốc độ rất nhanh.

Nghe thấy vậy, Tưởng Lục gia và Cừu Nhạc đang đứng phía sau liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên sự thận trọng và nghiêm túc.
Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay!”

Cảm nhận được sự tức giận tột độ của chủ nhân, Hoắc Khương cúi đầu đáp ứng rồi dẫn theo người của mình nhanh chóng rời đi.
Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu tỏa ra hơi lạnh, nó khiến không khí trong phòng đông cứng trong nháy mắt.

Tức giận đến cực điểm, khuôn mặt đẹp trai càng ngày càng bình tĩnh, nhưng lửa giận trong lòng giống như ngọn lửa lan trên thảo nguyên, không thể khống chế.
Khi đó Hoắc Vân Tiêu không biết người mà Tưởng Lục che chở là Tần Nguyễn, nhưng anh biết tình huống của cô gái ở khu tây kia.

Huyền Thanh dám có ý đồ với Tần Nguyễn, thậm chí ra tay đánh người, ép Tần Nguyễn vào đường cùng, Hoắc Tam gia nhất định phải tự tay giải quyết món nợ này.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng tràn ngập màu đỏ tươi, như thể nó sẽ nổ tung trong giây tiếp thaeo.

Hoắc Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Hoắc Khương, giọng nói trầm thấp không một chút tình cảm: “Đi điều tra xem tộc Pháp Sư đang ở đâu!”
Hoắc Xuyên và Lâm Hạo xuống từ chiếc xe phía sau, hai người bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Dịch Dung, dùng tư thế tuyệt đối ủng hộ đứng sau lưng anh ta.

Hoắc Xuyên tiến lên hai bước, cúi người thì thầm vào tai Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, Linh Hư Tử đã dẫn đệ tử của môn phái Linh Sơn tới đây, môn phái Ngọc Tinh và chùa Nam Ẩn được chúng ta mời cũng đã tới, nhưng đi cùng với họ còn có các thành viên của môn phái Mao Sơn, Trường Sinh và đạo quán Thanh Thành, bọn họ nói là bạn của phu nhân. Các thành viên ma cà rồng của gia tộc Lathambo đang ở lại trong nước cũng đã đến sau khi nghe tin, bọn họ đi theo chúng tôi một khoảng cách không xa, gia chủ gia tộc Công Tôn cũng dẫn theo các cổ sư của gia tộc bọn họ đến đây, còn có một số môn phái mà nhà họ Hoắc không mời cũng thi nhau đến giúp đỡ.”
Tưởng Lục gia đã nhận được tin, biết Hoắc Nhị gia, người có tính khí nóng nảy và thất thường đến thăm, ông ta lập tức ra lệnh cho đàn em xử lý hiện trường.

Biết nhà họ Hoắc muốn ra tay, Tưởng Lục gia sai thuộc hạ đưa những thuật sư giới Huyền học đang bị giam giữ vì gây rối đến đại sảnh trống.
Tưởng Lục gia dẫn theo Cừu Nhạc nhanh chóng đi tới.

Ông ta khom người hành lễ, cung kính nói: “Nhị gia?”
Môn phái Mao Sơn, Trường Sinh, đạo quán Thanh Thành và các môn phái khác, tất cả mọi người cộng lại đã lấp đầy con đường không mấy rộng rãi này.

Hoắc Dịch Dung hơi híp mắt, nhìn chằm chằm đám người một lúc lâu.
Nếu tộc Pháp Sư dám ra tay với người nhà họ Hoắc, thánh nữ của tộc Pháp Sư đã đến thủ đô, không có mệnh lệnh của cô ta, người phía dưới làm sao dám tấn công nhà họ Hoắc.

Bây giờ tộc Pháp Sư và nhà họ Hoắc đã xé rách da mặt, hiệp ước trăm năm vô hiệu, nhà họ Hoắc không cần phải giữ chữ tín nữa.
Hoắc Dịch Dung cụp mắt xuống, chậm rãi vuốt thẳng ống tay áo, bình thản nói: “Xử lý hết đi, đừng để cơ thể bẩn thỉu của chúng làm ô nhiễm biển.”

Tưởng Lục gia mở to mắt, không hiểu: “Ý của Nhị gia là?”
Để ngăn họ làm ồn, Tưởng Lục gia đã sai người bịt miệng của họ.

“Lục gia! Đến rồi đến rồi! Bên ngoài có rất nhiều người! Còn có rất nhiều xe!”
Bọn họ không có thời gian để suy nghĩ, cả hai bước nhanh ra cửa.

Hoắc Dịch Dung bước một chân xuống xe, đôi giày da không một hạt bụi giẫm lên nền đất ẩm ướt, anh ta khom người xuống xe, nhìn thấy Tưởng Lục gia đứng ở cửa, đôi mắt đen lạnh như băng không có một chút tình cảm.
Để bắt được những người này cũng không hề dễ dàng, Tưởng Lục gia đã phải tốn rất nhiều công sức.

Tưởng Lục gia ngồi trong sảnh lớn, đôi mắt sáng ngời của ông ta nhìn những người đang quỳ trong sảnh.
“Chủ nhân!”

Hoắc Khương vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay Hoắc Vân Tiêu, vẻ mặt ông ta tràn đầy lo lắng và khẩn trương.
Khu vực biển ở phía sau khu tây hàng năm mai táng không ít xác người, chẳng lẽ lại muốn giết sạch những người kia?

Hoắc Dịch Dung nhướng mi, thản nhiên nói: “Xử lý xong thì ném tất cả về tộc Pháp Sư.”
“Tưởng Lục!”

Hoắc Dịch Dung gọi người.
Tộc Pháp Sư dám hủy hiệp ước trăm năm, thì họ phải chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Hoắc.

“Giết, giết toàn bộ ạ?”
Những người này có cả nam lẫn nữ, thậm chí có nhiều quốc tịch khác nhau.

Hầu hết họ là Huyền thuật sư, một số người trong đó không có dị năng, nhưng đã gia nhập vào các môn phái bàng môn tà đạo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.