Trong mkắt anh ta tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất không ổn. Thấy cô ấy đang đứng ở chỗ Vệ Tây Thi, bèn nghiêm nghị hô lên: “Vu Phạm, đi!”
“Con tới đây thưa sư phụ!” Phát giác tình huống có vấn đề, Vu Phạm cbước nhanh lên phía trước, giơ tay đè ở trên vai của anh ta: “Anh sao thế? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Người nàay làm sao mà giống như bị ma quỷ hớp hồn vậy. Lúc này anh hai của anh ta lại trở về, không biết có liên quan gì đến chuyện này hay không.
Mặc dù anh ta đã cắt đứt quan hệ với gia đình, nhưng dù sao họ cũng là ruột thịt, anh ta không muốn nhìn thấy nhà họ Phó lao tâm khổ tứ lâu như vậy cuối cùng cũng có được địa vị ổn định ở thủ đô, thì lại đột nhiên bị phá vỡ vì một người thân bất ngờ xuất hiện. Những người có đôi mắt sắc bén đều bắt được tàn ảnh lúc rời đi của bọn họ, là phân tán theo các hướng khác nhau.
Các đệ tử của môn phái Trường Sinh tụ lại một chỗ chuẩn bị hành động, chưởng môn không thấy Vu Phạm nên liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm. Hoắc Khương giơ tay ngăn thuộc hạ đang kéo người đàn ông bị thương nặng bước tiếp.
Tần Nguyễn đứng bên cạnh xe, đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cô quay đầu nhìn đám người Hoắc Khương. Khu nhà họ Hoắc.
Hai tiếng trước, Hoắc Khương rời đi mang theo mệnh lệnh của Tam gia. Cô nhận hộp giữ nhiệt trong tay đá Hoắc Chi, đặt lên bàn, mở từng hộp ra, không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thức ăn.
Tần Nguyễn đặt đôi đũa vào trong tay người đàn ông bên cạnh, cô nói, giọng vừa dịu dàng vừa đau lòng: “Anh vất vả cả đêm rồi, ăn cơm đi đã.” Sau hai giờ đồng hồ, ông ta cùng thuộc hạ quay trở lại biệt thự của Kiều Hi, mang theo một người đàn ông bị thương nặng.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, biệt thự nhà họ Hoắc rực rỡ ánh đèn. Bàn tay Vu Phạm đặt trên vai Vệ Tây Thi, pháp lực ở trong lòng bàn tay thăm dò cơ thể của đối phương để kiểm chứng.
Nhưng kết quả là Vệ Tây Thi hoàn toàn bình thường, anh ta không bị đoạt xác, cũng không bị quỷ ám. “Cậu thích thì cứ ở lại, tôi muốn về nhà một chuyến!”
Vệ Tây Thi vội vàng rời đi, anh ta đang nóng lòng muốn biết liệu anh hai của mình có thật sự còn sống hay không và đối phương là người hay con rối. Hôm nay không bắt được bọn bàng môn tà đạo ở khu tây này thì khó có thể làm dịu đi sự tức giận và phiền muộn trong lòng anh ta.
Em họ của anh ta dù có nghịch ngợm, thỉnh thoảng hay gây rắc rối, thì cậu ta cũng là người của nhà họ Hoắc, còn chưa tới lượt người khác làm tổn thương thằng bé đâu. Vu Phạm đáp lại, cô ấy vỗ lên vai Vệ Tây Thi và nghiêm túc nói: “Anh cẩn thận một chút, cũng có thể là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, có chuyện gì thì liên lạc ngay nhé!”
Cô đi đi.” Vệ Tây Thi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, sắc mặt của anh ta cũng đã khá hơn nhiều. Phòng khách, Hoắc Vân Tiêu ngồi ở trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới, anh chậm rãi mở đôi mắt u ám của mình ra.
Đập vào mắt là gương mặt tươi cười của Tần Nguyễn, khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu lập tức hiện ra nét dịu dàng. Hoắc Dịch Dung đã phân chia xong khu vực hành động của mọi người, môn phái Linh Sơn, chùa Nam Ẩn, cùng môn phái Ngọc Tinh đã dẫn theo đệ tử của mình rời đi theo các hướng khác nhau.
Và các thành viên của gia tộc ma cà rồng Lathambo thì dịch chuyển tức thời rời khỏi nơi này. Đầu óc anh ta rối bời, không biết nên về nhà đối mặt với anh hai như thế nào, cũng không biết có nên đi tìm hiểu chuyện vì sao người đã chết trước mắt mình lại sống lại hay không.
Và anh ta cũng biết một điều rằng, gần đây các thành viên của giới Huyền học ở thủ đô rất tích cực, tộc Pháp Sư vào thủ đô giằng co với nhà họ Hoắc, nên có rất nhiều con gián ẩn nấp trong bóng rối đang rục rịch có hành động. Đúng lúc này, Vệ Tây Thi lên tiếng, bờ môi anh ta khẽ run, khàn giọng hỏi Vu Phạm: “Cô bảo người đã chết còn có thể sống lại không?”
Không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy, Vu Phạm gật đầu luôn không hề do dự, cô ấy trầm giọng nói: “Có thể chứ, thuật con rối có thể làm người chết sống lại.” Đám người phía sau ông ta cũng cung kính hành lễ với cô.
Tần Nguyễn cong môi cười một tiếng, cô giơ tay lên với bọn họ, sau đó quay người cùng nhóm Hoắc Chi đi vào trong biệt thự. Không phải tộc Pháp Sư can đảm lắm à, hôm nay anh ta phải cho đối phương biết sẽ phải trả cái giá nào cho việc dám động đến người của nhà họ Hoắc.
... Thuật con rối là một bí thuật của tộc Pháp Sư, nó có năng lực khiến người chết sống lại.
Nhưng một khi bị luyện hóa thành con rối, thì người này sẽ không còn ý thức của chính mình nữa và sẽ trở thành một cái xác không hồn. Vệ Tây Thi vô cùng nghi ngờ, không biết tại sao anh hai mình lại từ cõi chết sống lại.
Ký ức đau thương chôn giấu trong lòng nhiều năm lại hiện ra và cảm giác tội lỗi về vụ tai nạn năm đó cũng tràn ngập trong lòng anh ta. Sau khi ông ta đi ra ngoài một chuyến, con phố đông đúc trở nên vắng vẻ.
Hoắc Dịch Dung đã ngồi trở lại trong xe, tâm tình của anh ta rất tốt, dựa vào thành ghế sau, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ trên cửa sổ xe đã hạ kính xuống, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ. Khuôn mặt ôn tồn lễ độ của Vệ Tây Thi hiện ra biểu cảm vặn vẹo, anh ta đương nhiên biết cái lợi và hại của thuật con rối.
Anh ta giơ tay che đi khuôn mặt đau đớn và cất giọng trầm khàn khàn, nói: “Năm đó rõ ràng anh hai đã chết ở ngay trước mắt tôi, nhưng bây giờ người nhà nói với tôi rằng anh ấy vẫn còn sống và hiện đang ở trong nhà. Là do tôi điên rồi, hay là bọn họ điên!” Bàn tay buông thõng bên người của anh ta nắm chặt thành nắm đấm, nhìn Vu Phạm chạy vào trong đám người, anh ta quay người đi về hướng ngược lại.
“Ông chủ!” Trợ Lý Lục Lục vội vàng đuổi theo: “Chúng ta đi luôn à, không phải tới đây tham gia cuộc vui ư?” Thời điểm Hoắc Khương trở về không khéo lại đụng phải Tần Nguyễn đang bước từ trên xe xuống, cùng Hoắc Chi và mấy ám vệ cũng xuống ở chiếc xe phía sau, trong tay bọn họ cầm theo một hộp giữ nhiệt tinh xảo.
Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là tới đưa cơm cho Tam gia. Hoắc Vân Tiêu vươn tay với Tần Nguyễn, đôi môi mỏng mấp máy: “A Diêu và An Kỳ đâu? Bọn chúng không quấn lấy em à?”
Bình thường hai thằng nhóc đi học về là sẽ quấn lấy Tần Nguyễn, không chỉ muốn cô dỗ ăn cơm, mà còn muốn cô dỗ cho chúng ngủ mới chịu bỏ qua. Nhưng chúng ngủ khá muộn, khiến thời gian anh ở bên Tần Nguyễn bị rút ngắn.
Tần Nguyễn nắm tay Tam gia, ngồi xuống bên cạnh anh và đáp: “Ăn cơm xong chúng nó lên lầu làm bài tập thủ công mà giáo viên giao, có người hầu đi theo chúng rồi, anh yên tâm.” Tưởng Lục gia bước nhanh đi lên phía trước, cung kính nói: “Nhị gia, hay là ngài dời bước đến chỗ tôi ngồi một chút?”
Hoắc Dịch Dung ngồi trong xe nghiêng người liếc nhìn người ngoài xe, đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên thành một nụ cười ác liệt nhưng lại rất mong chờ: “Không cần đâu, đám người lén lén lút lút ở khu tây chưa được diệt trừ thì tôi cũng không yên tâm, tôi sẽ ở đây đợi tin tức tốt của mọi người.” Vào thời điểm quan trọng này, đối phương đột nhiên xuất hiện, còn có liên quan đến sự kiện hồi sinh bí ẩn từ cõi chết.
Thời điểm quá trùng hợp, sẽ khiến trong tiềm thức của bọn họ đều sẽ liên tưởng chuyện này với tộc Pháp Sư. Cô thấy người đàn ông bị ám vệ kéo lê trên mặt đất, kẻ đó bị bóng tối bao phủ nên nhìn không rõ mặt, cô chỉ có thể đoán được đối phương là đàn ông.
Hoắc Khương bắt gặp ánh mắt dò xét của Tần Nguyễn thì hơi nghiêng người: “Phu nhân.” Vu Phạm nghe Vệ Tây Thi lẩm bẩm mà cau chặt mày, cô ấy trầm ngâm nói: “Vệ Tây Thi, tôi cảm thấy anh nên điều tra cẩn thận người anh hai đột nhiên xuất hiện kia. Bây giờ tình thế ở thủ đô rất nghiêm trọng, anh đừng nghĩ quẩn mà tìm đường chết. Anh chỉ cần nhìn vào những người có mặt hôm nay là biết thái độ của nhà họ Hoắc đối với tộc Pháp Sư cứ thích được đằng chân lân đằng đầu kia.”
Không chỉ Vệ Tây Thi nghi ngờ ý đồ và thân phận của người anh hai đột nhiên xuất hiện kia, mà đến ngay cả Vu Phạm cũng nghi ngờ động cơ xuất hiện của đối phương. Hoắc Vân Tiêu nhận đũa, lặng lẽ liếc nhìn đoàn người Hoắc Khương đi tới.