Có tiếngk bước chân vang lên, nghe theo hướng âm thanh là từ ngoài cửa truyền đến.
Tần Nguyễn cũng không mở mắt mà tiện tay lần mò đưcợc một quả anh đào ở trong đĩa và bỏ vào miệng, mùi vị chua ngọt vô cùng ngon miệng. Một cơn bão u ám đang ập đến trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong đôi mắt cô ẩn chứa lửa giận mãnh liệt.
Hoắc Dịch Dung vẫn tin vào năng lực của cô, nghe thấy vậy thì lập tức vẫy tay với đội ngũ y tế và ám vệ trong phòng: “Mọi người ra khỏi phòng đi.”
Anh ta cũng đi ra theo, bước tới chỗ Tần Nguyễn và đè thấp giọng xuống hỏi cô: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Kiều Hi thật sự bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào người ư?” Còn lý do tại sao anh lại thích ngủ như thế, thì Tam gia nói với cô rằng, cứ mỗi khi mùa hè đến là anh hay ngủ nhiều hơn.
Tần Nguyễn cũng không truy cứu đến cùng cái lí do thoái thác này.
Nghe thấy chủ nhân đang ngủ, Hoắc Chi thở phào, cô ta đỡ Tần Nguyễn đi ra ngoài cửa. Ngay khi Hoắc Dịch Dung đang trầm tư trong chốc lát, Tần Nguyễn đã được Hoắc Khương và Hoắc Chi đỡ vào phòng.
Ngay khi cô vừa bước vào, bước chân của cô lập tức khựng lại và khuôn mặt sầm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hoắc Dịch Dung đứng dậy đi về phía Tần Nguyễn, thấy cô dừng lại, gương mặt tuấn tú của anh ta hơi biến sắc: “Em dâu?” Lại một lần nữa bắt gặp cái liếc trộm của Hoắc Chi, Tần Nguyễn cười nhẹ, cầm một quả anh đào trong tay và đưa đến trước mặt Hoắc Chi: “Cô cũng muốn ăn à?”
“Khụ... Thuộc hạ không ăn ạ.”
Hoắc Chi chột dạ trả lời. “Phu nhân, cậu Kiều Hi xảy ra chuyện rồai ạ.”
Hoắc Chi đi đến bên cạnh cô, cô ta cất giọng nghiêm trọng nói.
Tần Nguyễn ngậm trái cây trong miệng, cô khẽ cau mày, mở mắt ra, khó hiểu nhìn người đứng trước mặt: “Kiều Hi? Chẳng phải cậu ấy đang làm việc ở bên cạnh anh hai ư?” “Dừng dừng dừng!!!”
Hoắc Dịch Dung lười phải nghe mấy từ ngữ chuyên môn của Trần Hằng Phong, anh ta chỉ cần biết rằng không thể đánh thức Kiều Hi bằng các kỹ thuật y tế tiên tiến.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Khương: “Nhị gia, thiếu phu nhân đã tới, đang lên lầu ạ.” Trong bụng phu nhân còn đang có đứa nhỏ, vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm mà phu nhân lại làm động tác mạnh thế làm Hoắc Chi hãi hùng khiếp vía.
Tần Nguyễn vịn vào cánh tay của Hoắc Chi, dở khóc dở cười nói: “Cô coi tôi như búp bê dễ vỡ đấy à? Tôi làm gì đến mức yếu ớt như thế.”
Cô đi giày vào, lại khom người vốc một nắm quả anh đào màu sắc rực rỡ ngon miệng trong đĩa hoa quả trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.” Tần Nguyễn cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc Kiều Hi đã gặp phải chuyện gì, cậu ta thật sự bị thứ không sạch sẽ ám à, hay là do cơ thể của cậu ta có vấn đề.
Hoắc Chi dìu cô đi ra cửa, cô ta hơi ngập ngừng, hỏi: “Phu nhân, có nên nói cho chủ nhân biết một tiếng không?”
Cô biết hôm nay chủ nhân đang ở nhà. Hoắc Dịch Dung ngồi ở bên giường, nắm lấy bàn tay của Kiều Hi, anh ta nhìn chằm chằm đội ngũ y tế trong phòng bằng ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Các anh không có cách khác để thằng bé tỉnh lại à?”
Nhiệt độ trên người Kiều Hi không giống con người chút nào, nhiệt độ trên tay còn lạnh hơn cả cơ thể yếu ớt của Tam gia.
Trần Hằng Phong bước lên phía trước, mặt mũi đầy vẻ khó xử, anh ta lo lắng nói: “Nhị gia, các phương diện thể chất của cậu Kiều Hi đều bình thường, cậu ấy giống như chỉ đang ngủ thiếp đi thôi vậy, đừng nói là không có cách nào đánh thức cậu ấy, thậm chí nếu có thì rất có thể sẽ xảy ra một mối nguy hiểm chưa biết nào đó. Tình huống hiện tại của cậu Kiều Hi rất phức tạp, các tế bào thần kinh và sợi trục chứa trong hệ thống thần kinh trung ương của đại não đều nằm trong khoang kín của hộp sọ, tôi vừa dùng máy móc thăm dò, phát hiện chỉ cần hơi kích thích một chút thôi là có thể gây ra chết não. Đại não là trung tâm của rất nhiều hoạt động thần kinh, mà hoạt động thần kinh có hàng vạn phản ứng, có các trung tâm cảm giác, vận động, cảm xúc, nhận thức, v.v. Mỗi nhận thức đều có các trung tâm tương ứng khác nhau, mà hệ thống thần kinh trung ương của cậu Kiều Hi rất...” Trong đoạn đường ngắn ngủi này, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng lại liếc trộm Tần Nguyễn, nhìn gò má phúng phính của cô, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, hấp dẫn đến mức khiến người ta muốn chạm vào.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Hoắc Chi, Tần Nguyễn nuốt trái cây trong miệng, biết lý do tại sao đối phương lại nhìn chằm chằm vào mình.
Cô cúi đầu nhìn hoa quả trong tay, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, cô cũng không muốn tham ăn như vậy, nhưng mấy ngày nay miệng cô cứ không chịu ngồi yên, hơn nữa cô còn luôn thích ăn đồ chua ngọt. Hoắc Chi thuật lại cặn kẽ: “Tối hôm qua Nhị gia dẫn cậu Kiều Hi ra ngoài đi xã giao, lúc trở về thì vì ngài ấy uống nhiều quá nên được ám vệ đưa về phòng nghỉ ngơi, cũng không có vấn đề gì xảy ra cả. Sáng nay người hầu không thấy ngài ấy xuống lầu thì cho rằng ngài ấy vẫn còn say rượu chưa tỉnh ngủ, nên không đi lên quấy rầy. Đến chiều, người hầu mới phát hiện có chuyện không ổn bèn lên lầu tìm thì thấy cậu Kiều Hi đã hôn mê rồi. Sắc mặt của ngài ấy tái nhợt, có gọi thế nào cũng không dậy, người hầu ngay lập tức báo cho Nhị gia, lại gọi đội y tế đến kiểm tra, bác sĩ Trần cũng đi qua. Nhưng bọn họ kiểm tra mà không tìm ra được bất cứ vấn đề gì. Nhị gia biết được tin tức chạy tới, cho rằng cậu Kiều Hi bị quỷ ám nên bảo tôi đến mời phu nhân qua xem một chút ạ.”
Biết được chuyện Kiều Hi rất có thể bị quỷ ám, Tần Nguyễn bỗng nhiên ngồi dậy, những ngón chân mượt mà xinh đẹp đặt ở mép ghế hơi cuộn lại, cô cụp mắt xuống tìm giày.
Hoắc Chi thấy cô bật dậy nhanh như vậy thì vội vàng tiến lên đỡ cô: “Phu nhân, cô kiềm chế một chút.” Bước chân của Tần Nguyễn hơi ngừng lại, cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh ấy đang ngủ ở trên lầu, đừng quấy rầy anh ấy.”
Đợt này Tam gia rất thích ngủ, một ngày có 24 tiếng, anh phải ngủ đến hơn 12 tiếng.
Giờ này anh đang say giấc nồng rồi, Tần Nguyễn không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh. Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì hàng lông mày nhíu chặt khẽ buông lỏng, anh ta nói nhanh: “Em ấy đang có thai, chú tự mình xuống đón em ấy đi.”
Nếu Tần Nguyễn đụng phải chỗ nào làm bị thương cô công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc ở trong bụng cô, thì anh ta có đem mạng của mình ra cũng không đủ để bồi thường cho em ba đâu.
Về phần tại sao anh ta lại xác định được rằng đó là công chúa nhỏ, thì tất nhiên là do cậu em ba cuồng con gái của anh ta thề thốt nói cho anh ta biết rồi. Trong giọng nói của anh ta lộ ra sự không xác định, cùng sự lo lắng dành cho cậu em họ.
Tần Nguyễn nhíu mày, đôi mắt lành lạnh liếc anh ta một cái, cô khẽ nhếch môi cười nhẹ: “Chẳng phải anh đã có sự nghi ngờ từ trước rồi à?”
Cô đang cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, không thể hiện ra ở trên mặt.
Hoắc Dịch Dung sờ sờ chóp mũi, anh ta lên tiếng giải thích: “Anh thấy nhiệt độ cơ thể của thằng bé không bình thường, cơ thể của người bình thường làm sao có thể lạnh như vậy được. Tuy cơ thể em ba luôn lạnh đấy, nhưng nhiệt độ của Kiều Hi còn làm cho người ta kinh hãi hơn.”