Hoắc Dịch Dung bắt gặp ánh mắt s1ắc lạnh của cô thì từ tốn nói: “Bọn anh đến nhà hàng ăn tối trước, sau đó thì đến khách sạn Hoàng Đình sắp xếp cho đối tác làm ăn, rồi anh đưa 2Kiều Hi về.”
Hoắc Dịch Dung nhớ lại quá trình ở bên cạnh Kiều Hi tối hôm qua, cũng không phát hiện cậu ta có gì không ổn. Một tiếng choang vang lên, lớp thủy tinh bảo vệ bức tranh vỡ nát rơi đầy dưới đất.
Cú đấm này của Hoắc Dịch Dung khá mạnh, xuyên thẳng qua tấm kính, máu tươi nhuộm đỏ bức tranh cổ quý giá được bảo vệ cẩn thận.
Tần Nguyễn cảm nhận được sát ý cùng lửa giận không kiềm chế được tuôn ra mạnh mẽ từ trong người Hoắc Dịch Dung, cô tiến lên cầm bàn tay bị thương của anh ta và lấy mảnh vụn thủy tinh ra khỏi vết thương. Nhưng nếu cô không ra tay thì Kiều Hi chắc chắn sẽ chết.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, trong con ngươi đen láy hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nghĩ đến việc tộc Pháp Sư sắp tới thủ đô, cô không thể không nghĩ theo hướng thuyết âm mưu, có phải kẻ ở phía sau ra tay với Kiều Hi là đang nhằm vào cô hay không. Hoắc Khương bước nhanh rời đi, lúc đi ông ta còn mang theo hai ám vệ.
Tần Nguyễn sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình, đứa trẻ vẫn chưa tới hai tháng, trong khoảng thời gian này ngoài việc ăn khỏe ra, cơ thể cô không có bất kỳ biến hóa nào.
Khí huyết sát trong phòng không nguy hiểm đối với cô, nhưng lại không biết có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ hay không, nên cô không dám hành động tùy tiện. Tần Nguyễn mím chặt đôi môi đỏ mọng, cảm nhận được luồng khí huyết sát tràn ra từ trong ph0òng, cô lại hỏi: “Trong khoảng thời gian đó Kiều Hi có đụng phải người nào, hay là có chuyện gì lạ xảy ra không?”
Hoắc Dịch Dung không hề nghĩ ngợi mà nói ngay: “Không có, tối hôm qua thằng bé uống nhiều rượu nên lơ mơ lắm, toàn bộ hành trình đều được ám vệ trong nhà chăm sóc, chưa từng tiếp xúc với những người khác.”
Có thể nói, tối hôm qua Kiều Hi vẫn luôn đi cùng anh ta. Cô nhướng mày, nói với giọng không vui: “Bây giờ anh có tức giận và lo lắng cũng vô ích, quan trọng nhất là tìm ra kẻ đứng sau, cho dù Kiều Hi có thật sự xuống Địa Phủ thì em cũng có thể lôi cậu ấy trở lại trần gian cơ mà.”
Tần Nguyễn cầm tay Hoắc Dịch Dung và hất cằm về phía Hoắc Chi cũng đang có sắc mặt u ám, người đầy sát khí ở bên cạnh.
Hoắc Chi nhìn thấy tay của Nhị gia bị thương, bàn tay nắm chặt của anh ta đang nhỏ từng giọt máu đỏ tươi xuống tấm thảm trong hành lang. Nếu như cậu ta từng có tiếp xúc với những người khác thì anh ta không có khả năng không nhìn thấy được.
Tần Nguyễn nheo mắt, cô lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Hi nằm trong phòng, cô nói bằng giọng không vui: “Anh đi kiểm tra camera giám sát xem Kiều Hi đã từng tiếp xúc với ai, cậu ấy bị trúng kế, bị người ta hạ âm sát, lệ quỷ bám lấy muốn cậu ta chết và chỉ có những người từng tiếp xúc thân cận với cậu ấy mới có thể làm được điều này.”
Nghe cô nói như thế khiến toàn thân Hoắc Dịch Dung toát ra một luồng sát khí nguy hiểm, anh ta quát lớn một tiếng: “Hoắc Khương!” Trước khi vào phòng, cô không quên dặn dò những người bên ngoài: “Không ai được phép vào, trên người mọi người đã bị lây dính khí huyết sát rồi, nếu còn tiếp xúc gần với Kiều Hi thì sẽ gây ra hậu quả khó có thể cứu vãn được.”
Hoắc Dịch Dung nhìn bóng lưng gầy gò của cô đi vào trong phòng thì đẩy Trần Hằng Phong đang băng bó vết thương cho mình ra, bước nhanh về phía trước và hét lớn: “Tần Nguyễn!”
Tần Nguyễn kinh ngạc quay đầu lại, cô khó hiểu nhìn anh ta: “Dạ?” Tần Nguyễn khách sáo nói với anh ta: “Làm phiền anh.”
Trần Hằng Phong hơi khom người với Tần Nguyễn, sau đó bắt đầu xử lý mảnh vụn thủy tinh trên vết thương và bôi thuốc cho Hoắc Dịch Dung dưới sự trợ giúp của trợ lý.
Hoắc Dịch Dung dường như không cảm thấy đau đớn, khoảnh khắc anh ta biết Kiều Hi đang gặp nguy hiểm, sợi dây căng cứng trong não anh ta bị đứt hoàn toàn. Hoắc Dịch Dung vội vàng hỏi: “Còn em thì sao? Em có thể gặp nguy hiểm không?”
Sức khỏe của em ba trong thời gian gần đây không tốt, nếu như vào lúc này mà Tần Nguyễn xảy ra chuyện thì đúng là hối hận không kịp.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em không biết.” Hoắc Khương bước nhanh về phía trước: “Có thuộc hạ!”
Hoắc Dịch Dung tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, quai hàm căng cứng lộ ra vẻ sắc bén nghiêm nghị.
Anh ta liếc mắt nhìn người đứng trước mắt mình, lạnh lùng nói: “Chú mang toàn bộ video của camera giám sát tối hôm qua đến đây, tìm xem có ai từng chạm vào Kiều Hi không.” Tìm được ra người đó, anh ta nhất định phải chém hắn thành nghìn mảnh.
Cô út chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi, nếu Kiều Hi xảy ra chuyện gì, anh ta làm sao còn mặt mũi nhìn cô út nữa chứ.
“Thuộc hạ đi ngay!” Đã ba giờ chiều.
Chờ Hoắc Khương điều tra camera giám sát để kiểm tra từng người một thì đã quá muộn.
Sau khi hứa với Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn nhấc chân bước vào trong phòng. Bây g7iờ nhìn sắc mặt của Tần Nguyễn thì biết, chắc chắn là Kiều Hi bị trúng chiêu rồi.
Em họ xảy ra chuyện ở ngay dưới mí mắt của Hoắc Dịch 7Dung, chuyện này chẳng khác nào một sự khiêu khích đối với anh ta.
Toàn thân Hoắc Dịch Dung bị bao phủ bởi sự tức giận ngập trời, đôi m2ắt vốn đã hung ác lại càng trở nên u ám hơn. Tạm thời không có chứng cứ nên cô cũng không dám khẳng định, nhưng trong lòng lại có chút bất an.
Hoắc Dịch Dung chau mày, gương mặt đanh lại, nhưng lại dùng giọng nhẹ nhàng hỏi Tần Nguyễn: “Em dâu, em có biện pháp cứu Kiều Hi đúng không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn lắc đầu với anh ta. Cô đưa tay chỉ vào Kiều Hi người phủ đầy khí huyết sát đang nằm trên giường: “Trên người cậu ấy tràn ngập hơi thở chết chóc nồng nặc, trước khi mặt trời lặn mà không tìm được người, thì Kiều Hi chắc chắn sẽ chết.”
Mặt Hoắc Dịch Dung tái mét, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, đôi môi mỏng khẽ run rẩy, hai bàn tay để xuôi bên người siết chặt lại, lửa giận bị đè nén không cách nào kiềm chế được.
Anh ta giơ tay lên đập vào bức bích họa trên hành lang được lát bằng sứ Thanh Hoa. Khí huyết sát trên người Kiều Hi không đơn giản, người bị quỷ ám thì phải có lệ quỷ ở bên cạnh, nhưng cô lại không nhìn thấy bóng dáng một con quỷ nào ở bên người Kiều Hi.
Tồn tại những nguy hiểm tiềm ẩn chưa xác định, nên cô tất nhiên không thể nói là hoàn toàn chắc chắn không có nguy hiểm gì được.
Hoắc Dịch Dung nghe cô nói thế thì bất chấp nguy hiểm đi vào trong phòng, cầm tay Tần Nguyễn đi ra cửa, giọng nói lạnh như băng vang lên theo: “Hoắc Chi, gọi cho đại sư Linh Hư Tử, bảo ông ta dù có đang ở đâu cũng mau chóng chạy tới. Và đi triệu tập các thuật sĩ ở các môn phái khác trong thủ đô, mời họ đến hết đây!”
Tần Nguyễn là người vô cùng quan trọng đối với em ba, là người phụ nữ mà em ba muốn anh ta cùng toàn bộ nhà họ Hoắc phải bảo vệ khi em ấy qua đời.
Bây giờ cô ấy còn đang mang thai con của em ba, nếu hôm nay mà phạm phải sai lầm gì, thì nhà họ Hoắc sẽ long trời lở đất mất.