Giọng điệu của anh vô tội, ẩn chứa ý cười.
2
Tần Nguyễn quay lưng về phía anh, đôi mắt hồ ly trợn to, cô há miệng nhưng không có cách nào phản bác.
Sau khi bọn họ lên lầu trở 7về phòng, lúc đầu cô muốn hỏi thăm Tam gia biết bao nhiêu về chuyện ở bên khu tây. Sự thật chứng minh, Hoắc Nhị gia nghĩ đúng rồi.
Hoắc Vân Tiêu bước lên nắm lấy vai Hoắc Dịch Dung rồi lôi kéo anh ta đi về phía phòng làm việc.
“Có chuyện gì cứ hỏi em là được, cơ thể của Nguyễn Nguyễn hơi khó chịu, chúng ta đừng nên vào quấy rầy cô ấy.” Nhưng, vừa rồi cảnh tượng hai người thân mật bị Hoắc Dịch Dung nhìn thấy, dù sao vẫn khiến trong lòng cô có cảm xúc khác thường, nhưng cũng là chuyện chẳng có ảnh hưởng gì.
Hoắc Vân Tiêu mở cửa ra, nhìn thấy Hoắc Dịch Dung đang đứng dựa vào bức tường ở phía đối diện, ánh đèn vàng mờ ảo trong hành lang bao phủ lấy anh ta, trên khuôn mặt tuấn tú kia không có chỗ nào che giấu được vẻ nham hiểm hung ác cùng sự lạnh lùng trong đôi mắt.
Hoắc Vân Tiêu ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa, hàng lông mày đẹp đẽ của anh nhíu lại, anh lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Hoắc Vân Tiêu không để ý đến hơi thở không vui trên người anh hai, anh mở cửa phòng làm việc ra, hai người họ theo nhau bước vào bên trong.
...
Cùng thời gian đó. Tống Tình đi tới núi Kỳ ở thành phố Vân.
Nói cách khác là cô ta đi vào một vùng đất bằng hoang vắng, còn núi Kỳ đã biến mất từ lâu.
Trên vùng đất trống bị bóng tối bao trùm và tràn ngập ánh trăng, Tống Tình đứng bên ngoài kết giới của núi Kỳ. ...
Thoáng một cái, một tháng đã trôi qua.
Giữa mùa hè, thời tiết nóng nực đến mức Tần Nguyễn thậm chí không muốn ra khỏi nhà. Kế hoạch đã được sắp đặt từ 21 năm trước, khi đó Ta7m gia mới có mấy tuổi, cô không tin việc này do anh làm, nên muốn tìm hiểu một chút nội tình.
Ai ngờ người này lại thừa nước đục thả c2âu với cô, bắt cô phải chủ động hôn anh thì mới nói cho cô biết.
Mà cô cũng ngốc cơ, bị Tam gia nói thế cũng hôn anh mấy cái, sau đó t0hì chuyện trở nên mất khống chế. “Tống Tình chạy rồi.”
Giọng của Hoắc Dịch Dung rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo và biểu cảm nghiêm túc dị thường của anh ta đủ để thấy được, việc này khiến anh ta không vui.
Anh ta càng nói thì lửa giận càng có xu thế dâng cao. Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng anh lại nghĩ, cô bé kia đang tức giận ở trong phòng, nếu anh thật sự cho anh hai vào thì người bị giày vò sau đấy chính là anh mất.
Hoắc Dịch Dung nghi ngờ nhìn Hoắc Vân Tiêu, nhất là chỗ nếp gấp trên cổ áo, hai mắt anh ta nheo lại tỏ vẻ không tin: “Vừa rồi hai đứa còn ôm ôm ấp ấp, sao thoáng một cái mà đã đi ngủ rồi?”
Anh ta vô cùng nghi ngờ em ba không muốn để anh ta gặp Tần Nguyễn. Nhưng, việc này mà đi tìm anh thì có ích lợi gì.
Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của anh, Hoắc Dịch Dung tức giận như mèo bị giẫm phải đuôi: “Ai bảo anh tới tìm em? Anh tìm em dâu.”
Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô ấy không được khỏe lắm nên vừa đi nghỉ ngơi rồi, anh tìm cô ấy cũng vô dụng thôi.” Lúc anh đứng dậy rời đi, Tần Nguyễn quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh, khóe môi cô khẽ cong lên.
Cô có giận gì đâu, chẳng qua là muốn trêu anh, giả vờ một tí thôi.
Giống như người này thích xem cô khóc vậy, cô khóc càng thảm thì đối phương càng thích bắt nạt cô, cô cũng rất hưởng thụ cảm giác được Tam gia ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Khi giọng nói ấy xuất hiện, Tống Tình đang quỳ bên ngoài kết giới cảm nhận được áp lực đè xuống.
Cô ta như bị bóp nghẹt cổ họng, sắc mặt hơi tái nhợt, hô hấp cũng cố ý thả nhẹ.
Nhưng cho dù là dưới áp lực của đối phương, cô ta vẫn không nhịn được mà phản bác: “Thần Quân, là ngài nói muốn tôi luôn chú ý tới chủ nhân, tốt nhất là một tấc cũng không rời mà.” Tần Nguyễn lia mắt, không thèm nhìn anh nữa, cô nói: “Em đã nói là tùy anh.”
Hoắc Vân Tiêu cụp mắt nhìn cô, đầu ngón tay đang ôm má cô hơi siết chặt, anh phát ra tiếng thở dài khe khẽ.
Anh cúi đầu hôn lên má Tần Nguyễn một cái rồi dịu dàng nói: “Chờ anh trở lại.” Suy cho cùng thì chủ mưu là anh, nhưng cô lại là người chủ động.
Tần Nguyễn cắn răng, mím chặt môi không để ý tới anh.
Hoắc Vân Tiêu nghiêng người đè lên Tần Nguyễn, anh dùng hai tay ôm lấy gương mặt của cô, nhìn thấy đôi mắt căm tức của cô thì nhẹ nhàng nói: “Cục cưng đừng giận mà, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài xem thế nào nhé.” Hoắc Dịch Dung đi cùng anh đến phòng làm việc, nghe thấy vậy thì quay đầu, nhíu mày nhìn anh: “Em cũng biết vấn đề của Tống Tình?”
Sắc mặt bình tĩnh của anh ta hiện ra vẻ không vui vì bị giấu giếm.
“Em biết.” “Thuộc hạ tuân lệnh, thời gian tới sẽ không dám tiếp tục tự tiện xuất hiện ở trước mặt chủ nhân nữa.”
Sau đó, giọng nói của Tiêu Vân Sâm ôn hòa hơn rất nhiều, anh ta lại đưa ra thêm mấy mệnh lệnh cho Tống Tình.
Tống Tình đang quỳ trên mặt đất thay đổi vẻ mặt, từ kinh ngạc chuyển sang hoang mang, rồi đến trợn mắt há hốc mồm. Cô ta nhắm mắt lại, mở ra linh thức, khi mở mắt ra lần nữa, hai mắt cô ta nhìn về một phương hướng, rồi quỳ một chân xuống đất, cảm nhận tin tức truyền đến từ bên trong kết giới.
“Tống Tình, cách xa A Nguyễn ra một chút!”
Giọng nói khàn khàn và lạnh lùng của một người đàn ông vang lên bên tai Tống Tình. Tất cả đều phải chờ anh ta thoát ra khỏi cảnh bị nhốt này thì mới có thể bắt đầu hành động được.
Biết được tin Tần Nguyễn lại có thai, hai mắt Tống Tình trợn to.
Cô xuông lập tức kính cẩn nghe theo và dập đầu về hướng giọng nói vang lên. Trong kết giới vang lên tiếng hừ nhẹ, giọng nói của Tiêu Vân Sâm vẫn lạnh lẽo như trước đây: “Bây giờ chưa phải lúc, A Nguyễn đang có thai, cảm xúc của con bé không thể chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Tình huống thân thể hiện tại của cô đến tự bảo vệ mình còn khó, cách xa A Nguyễn ra một chút, đừng để con bé nhìn thấy cô. Nếu như bởi vì cô mà A Nguyễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!”
Cơ thể hiện tại của Tống Tình còn chưa dung hợp hoàn toàn, rất nguy hiểm, sơ ý một chút sẽ khiến A Nguyễn khôi phục ký ức.
Đến lúc đó, anh ta vẫn bị nhốt trong kết giới, không thể làm gì khác hơn là lo lắng suông. Trong một tháng này, cô vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở khu tây, cũng như tung tích của Ngụy Ân và người đã chạy thoát khỏi sàn đấu quyền Anh ngầm trong cái hôm mà cô đến khu tây.
Cô đã để lại một sợi sát khí trên người của kẻ này, cộng thêm có Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên theo dõi, hai ngày qua cô đã nhận được một tin tức khiến cô đau đầu.
Tộc Pháp Sư sắp đến thủ đô, chỉ trong thời gian một, hai ngày tới thôi.
Mà còn là Thánh nữ của tộc Pháp Sư đích thân đến đây.